"Người vì tài vận, chim vì thức ăn mà chết, liều mạng." Vương Vũ Hàng cắn răng tự cổ vũ cho mình.
"Chú út à, lời chú nói không may mắn lắm đâu, phải nói là liều một phen, xe đạp biến thành động cơ, mua nhà cưới vợ." Hàn Sâm cười nói.
Vương Vũ Hàng đáp lại: "Đúng đúng đúng, mua nhà cưới vợ, hừ hừ hừ, mấy câu vừa nói không tính nhé."
Hàn Sâm thấy Vương Vũ Hàng chuẩn bị xông ra thì vội vàng kéo hắn ta lại: "Đừng vội quá, chúng ta quan sát kỹ càng đã, tìm cơ hội tốt, chú đi ra xa bắn một mũi tên, bắn xong thì chạy, đừng lại gần quá."
"Tôi biết rồi, tôi có ngốc đâu, dù sao tôi cũng có kinh nghiệm hơn cậu." Vương Vũ Hàng liếc Hàn Sâm một cái rồi chui ra khỏi rừng cây, đi dọc theo hình chữ z, đợi đến khi cung tên có tầm bắn, Vương Vũ Hàng mới quay về phía con Nhân Mã đang tuần tra phía xa, bắn một mũi tên tới.
Mũi tên vừa rời khỏi tay, Vương Vũ Hàng không buồn nhìn xem có bắn trúng hay không mà đã xoay người bỏ chạy, đúng là chạy nhanh hơn thỏ.