Nhưng mà Hàn Sâm lại không sờ được gì, vầng trán bằng phẳng trơn nhẵn không có một nếp nhăn.
Nhưng nhìn biểu cảm của Chu Vũ Mị, hắn không nghĩ cô ta đang nói dối, Hàn Sâm vội lấy một cái gương nhỏ hắn dùng cho Trùng Giáp Kỵ Sĩ ở trong túi đeo lưng ra, soi thử.
Vừa nhìn thấy, sắc mặt Hàn Sâm đã đổi liền, trên trán hắn quả thực có một chấm đỏ tròn, nằm ngay giữa mi tâm, Hàn Sâm chà xát mấy lần mà không lau đi được, giống hệt như được mọc ra từ giữa trán.
Hàn Sâm nhìn kĩ lại, mặc dù trông có vẻ chỉ khắc ở bên ngoài nhưng thực ra nó đã thấm vào trong da thịt, cho nên không thể nào lau được.
Vội vàng vận chuyển Động Huyền Kinh, kiểm tra xem trên người mình có chỗ nào không ổn hay không nhưng lại không thấy có gì khác bình thường, như hoàn toàn chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
"Rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?" Hàn Sâm nghĩ tới lời nói của dị linh đi ra từ cánh cửa kim loại nọ, cảm thấy không ổn lắm.