Dưới sự chiếu rọi lạnh đến thấu xương của thánh quang, những dị sinh vật kia đều ngừng nhằm về phía tê giác thánh, bọn chúng ngơ ngác đứng nhìn tê giác trắng tỏa rạng thánh quang như mặt trời.
Mặc dù thánh quang đó vô cùng mãnh liệt, nhưng nó lại không hề chói mắt, có một vẻ ôn hòa khó mà mà diễn tả được, trong lửa thánh mãnh liệt, Hàn Sâm nhìn thấy xương cốt của tê giác thánh dần vỡ vụn bong ra từng mảng giống cánh hoa.
Từng tầng từng tầng rơi xuống, khung xương của tê giác thánh thu nhỏ dần, thánh quang trên người càng thêm rạng rỡ, chất xương càng trở nên dày đặc, óng ánh như ngọc sáng.
Sau khi vỡ vụn hàng nghìn lớp xương, khung xương của tê giác thánh nhỏ lại chỉ bằng một con tê giác bình thường, bộ xương như thủy tinh hoàn mỹ, mỗi một đốt đều lấp lánh lưu ly, tỏa ra thánh quang tinh khiết.