Con phượng hoàng toàn thân lửa đen che khuất cả bầu trời kia bay với tốc độ nhanh đến kinh người, biến mất ở chân trời trước mắt họ chỉ trong một thoáng. Hàn Sâm nhìn thấy mà giật nảy người.
Sóng nhiệt từ bầu trời ập xuống phả lên người họ như thủy triều, đến cả lông tơ dường như cũng bị nướng cháy.
May mà phượng hoàng biến mất trong nháy mắt, không thèm để mắt đến bọn họ. Nhưng phương hướng mà nó biến mất lại chính là hướng mà đám Hàn Sâm đang đi đến.
"Hay là chúng ta đổi hướng khác đi? Lỡ lại chạm mặt con phượng hoàng kia thì nguy to đấy." Chu Vũ Mị nói với vẻ lo lắng.
Vừa rồi khi con phượng bay ngang trời, rõ ràng Chu Vũ Mị cảm thấy Quả Quýt Nhỏ bất an.
Hàn Sâm lắc đầu nói: "Chúng ta nhất định phải đi về hướng đó."
Hắn phải đi xuyên qua sa mạc, đương nhiên là không thể đổi phương hướng khác. Hơn nữa con phượng hoàng kia dường như chỉ bay ngang qua mà thôi, không có hứng thú gì với bọn họ hết.