Hàn Sâm cảm thấy nhất định là lúc đó não mình bị rút gân, hoặc là bị ma nhập mới nói một câu như thế.
Hắn đã chuẩn bị rất nhiều lời cầu hôn cảm động, nhưng không hiểu sao lúc đó trong đầu lại xuất hiện một câu như vậy, sau đó bị ma xui quỷ khiến nói ra.
"Chỉ trách đêm đó sắc đẹp quá mê người." Hàn Sâm thở dài một tiếng.
Cũng may là tuy Kỷ Yên Nhiên xấu hổ dạy dỗ hắn một trận, không đồng ý lời cầu hôn của hắn nhưng cũng không từ chối, hôm sau lúc Hàn Sâm để ý thì chiếc nhẫn hắn đeo trên tay cô, cô cũng không tháo ra.
"Yên Nhiên, em nói ông nội anh tìm anh, anh nên đi vào lúc nào thì được?" Hàn Sâm đi tới cười híp mắt nói.
"Không biết xấu hổ, ai là ông nội anh, đó là ông nội em." Kỷ Yên Nhiên thẹn thùng nói.
"Đều vậy cả mà, bao giờ thì đi?" Hàn Sâm hỏi tiếp.