"Cậu em Hàn, xin cậu thương xót, giúp tôi trị thương có được không? Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ chết mất. Tôi chết thì chẳng quan trọng gì, nhưng nếu chưa nói xong Kinh Thiên Thất Chiết vậy thì cậu Hàn phải làm sao đây?" Trong rừng cây nho nhỏ, Trần Nhiên bị trói trên một nhánh cây đại thụ, khẩn cầu với hắn.
"Không nói xong cũng chẳng quan trọng, nhà họ Trần các ông nhiều người như vậy, ông không nói xong thì tôi tìm người khác là được rồi, tốt nhất là ông nói nhanh lên, nếu không đến khi hết máu, dù lúc đó tôi có muốn cứu ông thì cũng không cứu được đâu." Hàn Sâm ngồi trên cọc gỗ đối diện, thảnh thơi chẳng mảy may lo lắng nói với Trần Nhiên.
"Được được được, tôi nói, nhưng mà cậu Hàn, nếu tôi nói xong cậu phải tuân thủ thỏa thuận thả tôi ra đấy nhé." Trần Nhiên lại nói.
"Đừng mè nheo nữa, tôi có muốn thả ông cũng không còn cơ hội bây giờ." Hàn Sâm lạnh nhạt đáp lời.