Sắc mặt Trần Nhiên bỗng trầm xuống, cười lạnh một tiếng: "Hay cho một thiên tài."
Vừa nói, ông ta vừa vung tay lên, mũi tên và ám khí ùn ùn kéo đến từ bốn phía, bay đến chỗ Hàn Sâm giống như thiên la địa võng.
Hàn Sâm gọi Kim Mao Hống về, cơ thể nhoáng lên xuyên qua giữa rừng tên và ám khí kia, không có một ám khí nào có thể khiến hắn bị thương.
Trần Nhiên vốn chẳng trông mong những mũi tên ám khí kia có thể làm Hàn Sâm bị thương, nếu là trăm người cùng bắn còn được, đằng này lại có quá ít người, cùng lắm chỉ có thể cản đường đi của hắn thôi.
Ông ta lại vung tay lên, một gã đàn ông liền cầm kiếm xông về phía Hàn Sâm, tốc độ cực kì nhanh, chỉ hai ba bước đã vọt đến trước mặt hắn, chém ngược thanh kiếm lớn trong tay từ dưới lên với khí thế vô cùng mạnh mẽ.