Nhưng khi Hàn Sâm cảm giác lại cẩn thận thì dao động nhỏ bé kia lại biến mất, mặc cho hắn bóp nặn thế nào cũng không cảm ứng được nữa.
"Quái lạ, vừa rồi còn thấy, sao giờ lại hết rồi?" Hàn Sâm khẽ nhíu mày.
Hắn đành cầm hồ lô trong tay chứ không dám nhét vào lòng lần nữa, lỡ như nó có dị biến gì thì còn kịp phản ứng.
Suốt dọc đường đi hắn vẫn luôn chú ý đến quả hồ lô, nhưng dao động nhỏ nhoi kia không xuất hiện trở lại, như thể chỉ là ảo giác ban đầu.
"Kì lạ, kì lạ thật. Rốt cuộc thứ này làm sao vậy?" Hàn Sâm toan vứt đi nhưng lại không nỡ, nhỡ may nó là bảo bối thật mà vứt đi thì chẳng đáng tiếc lắm ư?
Bây giờ Hàn Sâm bắt đầu hối hận vì mình không mang Tiểu Ngân Hồ đến. Nó có khả năng phân biệt, không ù ù cạc cạc như hắn lúc này.
Nhưng Hàn Sâm hái cũng hái rồi, tính hắn lại như thần giữ của, còn lâu hắn mới chịu vứt đi, bèn cầm ở trong tay, bao giờ về cho Tiểu Ngân Hồ xem thử.