Hàn Sâm về phòng mình tiếp tục xem tư liệu trên mạng.
Đó là một bài đăng do một vị tiền bối ở thành bảo hộ Cương Giáp đăng cách đây rất lâu. Có một lần ông ta bị một con dị sinh vật đuổi theo, bất đắc dĩ phải trốn vào đầm lầy Hắc Ám.
Hàn Sâm cũng biết nơi này, đầm lầy Hắc Ám nằm ở phía Tây Nam cách thành bảo hộ Cương Giáp hơn hai trăm dặm. Bởi vì đầm lầy vốn là nơi nguy hiểm, hơn nữa trong đầm lầy Hắc Ám còn có rất nhiều dị sinh vật mạnh có độc nên hầu như không ai dám đi vào.
Kể cả những thế lực lớn như Tần Huyên, Thần Thiên Tử cũng không dám dẫn đội đặt chân vào đầm lầy Hắc Ám.
Theo như lời kể của vị tiền bối kia thì tình hình lúc đó rất nguy cấp, không thể không trốn vào đầm lầy Hắc Ám liều mạng một phen. Không ngờ kết quả là ông ta may mắn xuyên qua đầm lầy Hắc Ám đi ra ngoài.
Ông ta tốn gần nửa năm mới đi ra khỏi đầm lầy Hắc Ám, chủ yếu là do đường quá khó đi, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là có thể sẽ rơi vào trong vũng lầy. Hơn nữa còn có đủ loại thú độc, trùng độc tàn bạo hoành hành khắp nơi khiến ông ta phải thường xuyên thay đổi tuyến đường. Nhiều lần ông ta còn bị mất phương hướng trong đầm lầy. Có thể nói, ông ta đi ra được đúng là một kỳ tích.
Trong bài đăng, tiền bối còn kể lại rất nhiều sự việc ông ta đã trải qua và rất nhiều dị sinh vật ông ta gặp được trong đầm lầy Hắc Ám.
Trong đó có một lần vị tiền bối này đi vào một rừng cây cổ thụ. Nói là rừng cây chứ thật ra cây ở đó rất ít, cách mấy chục mét mới có một cây nhưng cây nào cũng cực kì cao lớn, chỉ riêng thân cây phải mấy người ôm mới hết.
Mà trên mặt đất trong rừng cây lại mọc đầy những loài hoa xinh đẹp. Lúc ấy vị tiền bối kia cứ tưởng rằng mình đã ra khỏi đầm lầy rồi nhưng sau đó mới phát hiện, thì ra nơi này chỉ là một khu vực kỳ dị trong đầm lầy thôi. Còn trên những cây đại thụ che trời kia có rất nhiều tổ ong vò vẽ khổng lồ, cái nhỏ nhất cũng to bằng một chiếc giường đôi. Từng cái tổ treo lủng lẳng trên những cây đại thụ chọc trời, có ong vò vẽ màu đen bay từ trong tổ ra, con nào con nấy to như dơi trưởng thành.
Lúc ấy vị tiền bối kia ăn may giết được một con ong vò vẽ màu đen lạc đàn, sau đó mới biết ong này tên là Hắc Châm Phong, là một loài sinh vật cấp nguyên thủy.
Hơn nữa ông ta còn may mắn lấy được thú hồn của Hắc Châm Phong. Thú hồn của Hắc Châm Phong thuộc loại hình mũi tên, có thể hóa thành một mũi tên Hắc Châm, không chỉ sắc bén mà còn có kịch độc.
Sau này tên Hắc Châm bị người khác mua đi với giá cao, nhưng vị tiền bối kia còn nhắc đến một chuyện. Mặc dù ông ta chọn đi vòng qua khu rừng kia chứ không dám đi sâu vào, nhưng ở đằng xa ông ta thấy được trong rừng có một cái cây cực lớn, trên cây có một tổ ong to bằng cả một căn nhà. Ông ta còn thấy một đám Hắc Châm Phong màu đỏ tươi to cỡ con chim bồ câu từ bên trong bay ra. Vị tiền bối kia đoán loại Hắc Châm Phong có màu máu đỏ tươi nọ chắc hẳn là Hắc Châm Phong biến dị.
Trong bài đăng còn có hình thú hồn Hắc Châm Phong do vị tiền bối kia chụp lại trước khi bán đi. Đúng như lời ông ta miêu tả, một con Hắc Châm Phong to cỡ một con chuột bự, phía sau có một kim độc rất dài giống như đuôi chuột. Lúc hóa thành tên, toàn thân tên Hắc Châm thuần một màu đen huyền bí. Đầu mũi tên vô cùng sắc bén, hơn nữa còn lóe lên tia sáng u tối, nhìn là biết có kịch độc.
"Đúng là đồ tốt."
Hàn Sâm thấy mà thèm.
Nếu như là trước kia, hắn cũng không dám động đến đầm lầy Hắc Ám, nhưng bây giờ hắn có đôi cánh do thú hồn Tử Vũ Lân Long biến thành, hoàn toàn có thể bay qua đầm lầy Hắc Ám.
Lỡ gặp phải nguy hiểm gì thì hắn vẫn còn có áo giáp và thú hồn Huyết Tinh Đồ Lục Giả, đi đầm lầy Hắc Ám hẳn là không có nguy hiểm gì.
Theo như lời kể của vị tiền bối kia, thứ nguy hiểm nhất trong đầm lầy Hắc Ám chính là thú độc mai phục trong vũng lầy, còn dị sinh vật bay trên trời cũng không nhiều lắm, hắn chỉ gặp qua một số Hủ Thi Điểu cấp nguyên thủy.
"Chỉ là không có vị trí cụ thể của rừng cây kia, nếu đến đó mới tìm thì khá là phiền toái."
Sau khi suy nghĩ một chút, Hàn Sâm quyết định tạm thời gác chuyện này qua một bên. Tiếp đó hắn gọi điện cho thợ rèn nọ hẹn ra gặp mặt, muốn đưa mũi tên gãy cho thợ rèn xem thử còn sửa được không.
Đến chỗ hẹn, Hàn Sâm đưa mũi tên gãy cho thợ rèn xem, hỏi gã có sửa được không. Thợ rèn lạnh lùng trả lời: "Không sửa được. Tìm đại cái máy hàn nào hàn lại cũng được nhưng độ dẻo và ổn định sẽ giảm mạnh, trọng tâm cũng bị lệch, cần phải điều chỉnh lại lần nữa. Mũi tên này hỏng rồi."
"Vậy giờ anh có thu mua tài liệu không? Dù gì trong này cũng có chứa 1,2% hàm lượng thép Z, nói thế nào cũng phải đáng giá ít tiền chứ?" Hàn Sâm hỏi.
"Năm nghìn tệ." Thợ rèn trả lời với vẻ mặt vô cảm.
"Tôi phải bỏ ra ba trăm nghìn để mua mũi tên này đấy, thép Z chỉ đáng giá năm nghìn thôi á?"
Hàn Sâm trợn tròn mắt.
"Không bán thì cầm về đi."
Thợ rèn nói rất dứt khoát.
"Được rồi, anh thắng, năm nghìn thì năm nghìn."
Hàn Sâm thầm thề trong lòng nhất định phải kiếm được một mũi tên thú hồn, tên bằng thép Z lỗ vốn quá.
Trước đó hắn có nghe Tô Tiểu Kiều nói vốn dĩ giá thép Z cũng không cao lắm, nhưng vì lũng đoạn nên mới khiến giá tăng cao như vậy, thật ra tài liệu cũng chẳng đáng tiền.
Hàn Sâm giao tên gãy cho thợ rèn, người kia đưa cho hắn một tờ tiền mệnh giá năm nghìn, Hàn Sâm thu tiền rồi hỏi: "Anh có mũi tên thép Z nào khá hơn một chút không?"
Lúc bắn Tử Vũ Lân Long, hắn đã bắn thẳng vào miệng vết thương trên người nó, thế mà mũi tên kia cũng chỉ cắm vào được ba bốn tấc, cuối cùng Tử Vũ Lân Long vẫn ngã chết. Nếu đang ở trên đất bằng thì chắc chắn một tên này của bắn không thể giết chết Tử Vũ Lân Long, thế nên Hàn Sâm không hài lòng với mũi tên này lắm.
"Không có, có một con dao găm chứa 5% hàm lượng thép Z, có muốn không?"
Thợ rèn hỏi.
"Bao nhiêu tiền?"
Hàn Sâm biết 5% hàm lượng thép Z đã là trị số cao nhất mà khoa học kỹ thuật bây giờ có thể đạt tới, nếu tăng cao hơn nữa thì hợp kim chứa thép Z sẽ trở nên dễ vỡ như thủy tinh.
"Ba trăm nghìn."
Thợ rèn đáp.
"Mũi tên này chỉ chứa 1,2% hàm lượng thép Z đã có giá ba trăm nghìn, vậy mà một con dao găm chứa 5% hàm lượng cũng giá ba trăm nghìn?"
Hàn Sâm nhìn thợ rèn với vẻ đầy khó hiểu.
"Độ khó về mặt kỹ thuật khác nhau. Con dao găm kia là dùng đĩa cắt kim loại trên máy cắt kim loại lưỡi hợp kim mài thành, độ khó về mặt kỹ thuật thấp hơn mũi tên này rất nhiều."
Hiếm khi thợ rèn giải thích rõ một lần.
"Được, ba trăm nghìn, tôi mua."
Sau khi hỏi rõ kích thước của dao găm, Hàn Sâm đau lòng móc ba trăm nghìn ra đưa cho thợ rèn.
Thợ rèn bán đồ đắt, mấy hiệu bên ngoài còn bán đắt hơn. Dao găm chứa 5% hàm lượng thép Z giống thế này, không có mấy triệu thì đừng mơ mua được. Hơn nữa tay nghề của thợ rèn này quả thật rất tốt, nhìn mũi tên này mà xem, mạnh hơn tên Tinh Mang nhiều.
"Đồ không có ở đây, cậu đi theo tôi."
Thợ rèn vừa nói vừa đi vào trong hẻm.
Hàn Sâm vội vàng đi theo. Hai người lướt qua mấy tòa nhà, đến một kho hàng hơi cũ nát dưới lòng đất. Hàn Sâm thấy được rất nhiều máy móc chế tạo trang bị sắt thép, có luôn cả máy dập cỡ lớn, muốn ép máy bay cỡ nhỏ to bằng chiếc xe hơi thành đĩa thép cũng không thành vấn đề.
Thợ rèn dẫn Hàn Sâm đi xuyên qua kho hàng đến một căn phòng, sau đó mở cánh cửa thép vừa dày vừa nặng ra, Hàn Sâm vừa nhìn vào đã hoa cả mắt.
Căn phòng này giống như một kho vũ khí, đủ loại vũ khí lạnh được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề bày ở trong phòng. Trên thân chúng lóe lên ánh sáng sắc bén, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo khiến người ta phải kinh hãi.
Thợ rèn cầm một con dao găm dài khoảng 25 centimét lên rồi ném cho Hàn Sâm: "Chính là con này, cầm lấy rồi đi đi."
Ánh mắt của Hàn Sâm bị một thanh đao nằm trên giá ở hướng Bắc hấp dẫn. Kiểu dáng của thanh đao kia rất bình thường, là một thanh đao lưỡi thẳng không có gì bắt mắt. Nhưng ba mặt khác trong phòng đều treo đầy binh khí, riêng phía Bắc lại chỉ có mỗi một thanh đao kia, hơn nữa còn được đặt trên giá đỡ đao chuyên dụng.