Sắc mặt Hàn Sâm thay đổi, không ngờ con hồ ly bạc mới sinh đã có tốc độ như vậy rồi, hơn nữa hình như càng ngày càng nhanh, chỉ chớp mắt đã đến trước mặt hai người, cách bọn họ gần năm mét, Hàn Sâm sợ hãi suýt thì triệu hồi hai cánh ra bay lên trời chạy trốn.
Nhưng Tiểu Ngân Hồ lại đột nhiên dừng lại, mở to mắt phượng, nghi ngờ nhìn chằm chằm Hàn Sâm.
Hàn Sâm lạnh cả người, lui về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Y Đông Mộc, nghĩ thầm: "Mày nhìn tao làm gì, kẻ thù lúc nãy của mày ở bên kia cơ mà!"
Nhưng Tiểu Ngân Hồ không hề nhìn Y Đông Mộc bên cạnh, cứ nhìn theo từng bước di chuyển của Hàn Sâm, khiến hắn càng sợ hãi.
Hàn Sâm đi sang trái hai bước, Tiểu Ngân hồ cũng nghiêng đầu theo, quan sát hắn.
Lòng Hàn Sâm lạnh dần: "Mẹ ơi, không phải mắt của nhóc con này không tốt, nhìn nhầm người chứ?"
Y Đông Mộc ở bên kia thì cố chịu đựng vết thương trên người, triệu hồi đôi cánh màu tím ra, bay lên trời chạy trốn.