"Đội trưởng, xin lỗi, tôi thua rồi." Trong phòng điều trị, Thiết Y nằm trên giường bệnh, buồn bã nói với người đàn ông thanh tú ngồi bên cạnh.
"Mèo con, đừng buồn, con người phải mắc sai lầm thì mới có thể trưởng thành. Nếu một người đàn ông không phạm bất cứ sai lầm nào thì chỉ có thể nói người đó là một đóa hoa mong manh chưa trải qua sóng gió mà thôi. Bây giờ cậu vẫn chỉ là một con mèo con, sau khi trải qua những sai lầm này, một ngày nào đó sẽ trở thành con hổ của Lam Huyết chân chính. Đối với cậu, sai lầm không phải là điều gì xấu cả, chỉ cần cậu không chết thì những sai lầm ấy sẽ trở thành chất dinh dưỡng bồi đắp nên cậu tương lai." Người đàn ông thanh tú cười nói.
"Đội trưởng…" Giọng nói của một gã đàn ông cao to như cây cột điện thế mà lại mang chút nghẹn ngào.
"Khóc nhè vì bị đánh bại không phải là phong cách của Lam Huyết chúng ta đâu nhé." Người đàn ông thanh tú vỗ nhẹ đầu Thiết Y với vẻ gần như cưng chiều.