Trong một gian phòng ở thành bảo hộ Cương Giáp, Hàn Sâm nhìn Linh ngồi trước mặt mình mà thấy đầu nhức bưng bưng.
Ngày đó Linh lẳng lặng đi theo Hàn Sâm từ trong hang núi, hắn đi cô cũng đi, hắn dừng cô cũng dừng, hắn làm cơm thì cô ăn chẳng hề khách sáo, hắn hỏi gì cô cũng chỉ gật hoặc lắc đầu.
Hàn Sâm không hỏi được gì, nhưng cũng chẳng thể cắt được cái đuôi nhỏ sau lưng.
Hắn thử cả trò cưỡi Kim Mao Hống chạy trốn, hơn nữa còn trốn vào nửa đêm lúc Linh đã ngủ rồi. Ai ngờ hắn cưỡi Kim Mao Hống chạy nửa ngày trời, vừa dừng lại làm đồ ăn thì đã thấy Linh ngước đôi mắt to tròn trông mong ngồi bên cạnh nhìn mình.
Hàn Sâm cảm thấy Linh không khác gì quả bom hẹn giờ, không thể nào giữ bên cạnh được, trên đường đi hắn đã nghĩ đủ mọi cách để cắt đuôi cô, thế mà dùng đủ mọi biện pháp vẫn không cắt nổi.