"Có di ngôn gì không?" Hàn Sâm không trả lời vấn đề của Ninh Nguyệt mà lạnh nhạt hỏi lại.
Ninh Nguyệt ho khan hai tiếng: "Có lẽ anh cũng biết, trong vùng đất được thần bảo hộ có một loại thú hồn dạng thế thân, bây giờ tôi đứng trước mặt anh chẳng qua cũng chỉ là một thế thân thôi. Anh có giết tôi cũng chỉ đơn giản là phá hủy một thú hồn, không bằng chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?"
Hàn Sâm không nói gì, chỉ cầm dao găm đi về phía Ninh Nguyệt.
"Nếu anh không tin thì tôi có thể chứng minh cho anh xem, bây giờ tôi chỉ là một thú hồn." Ninh Nguyệt nhíu mày nhìn Hàn Sâm nói.
"Tôi tin anh." Hàn Sâm từ tốn nói một câu, chỉ là vừa dứt lời, dao găm Cổ Huyền Lang trong tay đã chém mạnh vào đầu Ninh Nguyệt.
Trong thành bảo hộ Cuồng Tín phía xa xa, Ninh Nguyệt với sắc mặt trắng nhợt đang uống trà, tự lẩm bẩm: "Con thú hồn thần huyết thế thân duy nhất lại bị hủy như vậy, thầy giáo nói không sai, mình vẫn còn quá vội vàng, tâm chưa đủ tĩnh."