"Ăn phải Nhất Trụ Hương của tôi mà đến giờ vẫn chưa gục, cậu quả nhiên không đơn giản." Chu Đình cười tủm tỉm nhìn Hàn Sâm nói, trong mắt cũng có chút kinh ngạc.
"Rốt cuộc anh là ai?" Hàn Sâm chợt hiểu ra, sợ rằng Chu Đình chính là gian tế ở nhà họ Ninh, nếu không cũng không khiến cả đám Dương Vĩnh Thành hôn mê thế kia, chí có điều Hàn Sâm không biết hắn ta là người ở đâu thôi.
Nhưng thật sự Hàn Sâm không ngờ một người như Chu Đình lại là gian tế, dù sao thì cái tính hẹp hòi, suốt ngày lảm nhảm của hắn ta không giống gian tế chút nào.
Chu Đình cũng cười nói: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... Cậu phải hiểu bây giờ cái mạng nhỏ của cậu nằm trong tay ai."
"Anh muốn thế nào?" Hàn Sâm nhìn chằm chằm Chu Đình hỏi.
"Bây giờ cậu có hai sự lựa chọn, thứ nhất là giao dao găm thú hồn kia ra, thứ hai là chết. Tôi là người rất công bằng, cậu có thể tự lựa chọn, tôi sẽ không làm khó dễ cậu." Chu Đình cười híp mắt.