Hàn Sâm cũng thấy được, rằng anh em nhà họ Trần đã nảy sinh ý định rút lui, không còn hy vọng quá nhiều vào việc săn con sói kim loại.
Nếu Diệp Vũ Phong không ngại vì Hàn Sâm từng cứu mình, e là hắn ta cũng không muốn tiếp tục nữa.
"B thần, tôi thấy hay là bỏ đi?" Trần Nam Tinh do dự mấy lần, cuối cũng cũng lên tiếng, dù sao họ cũng không thể lưu lại tại vùng đất được thần bảo hộ thứ nhất quá lâu, nếu không thân thể sẽ phải chịu tổn thương không thể nghịch chuyển, không thể lãng phí thời gian ở đây được.
Trần Tử Thần cũng tiếp lời: "B thần, anh cũng thấy rồi, da thịt của con con sói kim loại đó quá cứng, dù chúng ta có tìm được cơ hội cũng vô ích, hầu như chúng tôi đã thử tấn công toàn bộ cơ thể nó song vốn chẳng làm nó bị thương, còn tiếp tục cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi."
Hàn Sâm trầm ngâm một chút, nói: "Tiếp tục hoặc rút lui đều dựa theo ý nguyện cá nhân."
Nói xong, Hàn Sâm đưa mắt nhìn Diệp Vũ Phong, hỏi: "Anh tính sao?"