Hàn Sâm mau chóng xác định được Phương Quốc Đào không phải là người viết ra Thiên Chân Vô Tà Lưu mà giống một tên bịp bợm lừa ăn gạt uống hơn.
"Người anh em Hàn kiên định thật đấy. Đây là lần đầu tiên anh đây thấy một thanh niên trẻ tuổi sử dụng Thiên Chân Vô Tà Lưu mà lại kiên định vững vàng như cậu." Phương Quốc Đào sấn vào hàn huyên với Hàn Sâm.
"Anh Phương sáng tạo ra Thiên Chân Vô Tà Lưu còn giỏi hơn mà." Hàn Sâm rất muốn biết Thiên Chân Vô Tà Lưu có phải là do Phương Quốc Đào viết thật không, song hỏi thẳng ra thì không được hay cho lắm.
Nhưng Phương Quốc Đào lại chẳng hề giấu giếm mà cười hì hì nói: "Anh đây cũng không gạt cậu, có phải anh sáng tạo ra thứ hay ho đó đâu, kiến thức ấy được ghi chép trong một bộ Thiên Chân Vô Tà Kinh gia truyền nhà anh đấy chứ. Đáng tiếc là bộ kinh ấy thiếu sót rất nhiều, anh nhặt nhạnh chắp vá lung tung mới ra một bản Thiên Chân Vô Tà Lưu, chỉ có thể nói là hưởng phước ông cha thôi."