Không thể không nói, Lữ Vĩ Nam nói không sai chút nào, bản lĩnh trốn tránh của hắn ta rất cao, thân pháp vô cùng quái dị, ngay lúc nguy cấp đã rụt tay về, đồng thời còn lùi lại phía sau, thoát được cú táp của Meow-kun.
Nhưng Meow-kun đã nhào về phía Lữ Vĩ Nam, khoảng cách quá gần, Lữ Vĩ Nam không thể trốn tránh được nữa.
"Meo meo, về ăn đi này." Hàn Sâm gọi Meow-kun một tiếng, hắn còn cần Lữ Vĩ Nam dẫn đường, bị Meow-kun giết thật thì toi.
Lữ Vĩ Nam thoát khỏi miệng hổ, nhìn Meow-kun với vẻ không dám tin: "Nó... Nó... Chẳng phải nó là vật cưỡi biến dị ư? Sao lại..."
Hàn Sâm chỉ mải ăn không thèm để ý đến hắn ta, Lữ Vĩ Nam lại kêu to: "Tôi biết rồi, là siêu tiến hóa, nó tiến hóa rồi!"
Lữ Vĩ Nam nhìn Meow-kun với ánh mắt hâm mộ và ghen tị: "Đại ca, anh tốt số thật đấy, nuôi một con sủng vật biến dị lại siêu tiến hóa, có khác gì một con sủng vật chiến đấu cấp thần huyết đâu, nếu bán thì còn có giá hơn cả thú hồn thần huyết bình thường ấy chứ."