Hàn Sâm ngồi trên tảng đá, thấy Hoàng Phủ Bình Tình đến gần.
Hôm nay cô ta mặc một bộ áo giáp nửa người và váy ngắn, đi giày cao cổ, lộ cặp đùi trắng nõn, dáng đi yểu điệu đong đưa, vóc dáng thực sự rất quyến rũ, làm Hàn Sâm phải nuốt nước miếng.
"Đàn em nhỏ à, đợi lâu chưa?" Hoàng Phủ Bình Tình bước đến cạnh Hàn Sâm, còn trêu chọc mái tóc đẹp như mây, quyến rũ vô ngần.
"Chị Hoàng Phủ, đàn em là đàn em, đừng có gọi đàn em nhỏ được không?" Hàn Sâm buồn bực.
"Được rồi, vậy sau này cậu đừng gọi là chị Hoàng Phủ được không? Cứ gọi thẳng là 'chị' đi." Hoàng Phủ Bình Tình mỉm cười nói.
"Chị Hoàng Phủ, rốt cục chị tìm tôi có việc gì không?" Hàn Sâm hỏi ngay vào chuyện chính.
"Không phải nói rồi sao, nếu cậu muốn tới đảo Thần Vực thì chị có thể cho cậu mượn cánh thần huyết." Hoàng Phủ Bình Tình chớp chớp mắt.
"Không có yêu cầu gì sao?" Còn lâu Hàn Sâm mới tin cô ta tốt bụng như thế.