Ngoại trừ Hàn Sâm, đám người Thần Thiên Tử còn dùng tiền thuê thêm mấy chục tên liều mạng vì tiền khác, cả đám người tụ lại rồi rời khỏi thành bảo hộ Cương Giáp, đi về phía dãy núi.
Tuy biết rõ đám Thần Thiên Tử dùng tiền thuê người chắc hẳn không có chuyện gì tốt lành, nhưng vì bọn họ treo thưởng cao nên vẫn có rất nhiều người đồng ý liều mình đánh cược.
Cũng như Hàn Sâm ngày trước vậy, nếu không phải vì bị hai người Thần Thiên Tử và Tần Huyên ghim thì rất có thể hắn cũng sẽ mạo hiểm đến kiếm tiền thưởng.
Bây giờ đương nhiên là Hàn Sâm chẳng cần đi mạo hiểm làm gì, nhưng đám Thần Thiên Tử và La Thiên Dương lại muốn mang hắn đi làm bia đỡ đạn, chuyện này khiến sát ý trong lòng Hàn Sâm bùng lên.
Hàn Sâm chỉ lặng lẽ đi theo, trong lòng suy đoán xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, lúc đám Thần Thiên Tử chiêu mộ người chỉ nói là đi giết một con sinh vật biến dị, nhưng vì nơi đó có rất nhiều sinh vật bình thường và sinh vật nguyên thủy nên cần nhiều người.
Nhưng Hàn Sâm đương nhiên sẽ không tin lý do này, hắn không tin đám cường giả của Thần Thiên Tử không làm thịt nổi một con sinh vật biến dị.
Không nói đến Thần Thiên Tử, chỉ riêng mười tên cường giả bên cạnh gã, ai nấy đều có bản lĩnh một mình giết chết sinh vật biến dị rồi, chỉ là một sinh vật biến dị thì không cần kéo hết cả bọn, cộng thêm thuê một đống người giúp như thế.
Trên đường đi, hễ gặp phải dị sinh vật thì đám người La Thiên Dương đều tiện tay giải quyết hết, chỗ thịt săn được trực tiếp chia cho mấy người mà bọn họ thuê, khiến ai nấy đều hưng phấn không thôi.
Đoàn người đã đi sáu bảy ngày mà đám người Thần Thiên Tử vẫn không có vẻ gì sẽ dừng lại, mãi cho đến ngày thứ tám thì mới dựng trại ở một chân núi.
Nơi này cách thành bảo hộ Cương Giáp rất xa, không còn bóng dáng con người nữa, những sinh vật sống có thể gặp được cơ bản toàn là dị sinh vật, trên đường đi đám người Thần Thiên Tử cũng giết được không ít sinh vật nguyên thủy, cái nào mang theo được thì mang làm lương thực, không thể mang đi được thì vứt.
"Xem ra là sắp đến nơi rồi, không biết rốt cuộc là bọn chúng muốn làm gì đây?"
Hàn Sâm không nghe ngóng được gì, nhưng thấy vẻ mặt ngày càng căng thẳng của đám La Thiên Dương thì hắn biết ngay hành động lần này chắc hẳn không đơn giản.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, sáng hôm sau, đám người Thần Thiên Tử mới dẫn bọn họ cùng đi vào núi, đi hơn mười dặm thì lập tức nhìn thấy trong khe núi phía trước xuất hiện một vết nứt lớn chạy sâu xuống lòng đất, không biết rốt cuộc là nó sâu bao nhiêu, nhìn xuống chỉ thấy tối om.
Mọi người bắt đầu đốt đuốc, đám người Thần Thiên Tử để những kẻ đánh thuê đi xuống vết nứt dưới lòng đất kia trước.
Đám người liều mạng vì tiền kia cũng biết tiếp theo sẽ đến lúc chiến đấu, nên ai cũng lằng nhằng đi chậm rì.
"Õng à õng ẹo như đàn bà thế! Không đi nhanh lên thì khỏi lấy nốt chỗ tiền còn lại nhé?"
La Thiên Dương quất cho mấy người kia vài roi, sau đó lạnh giọng quát.
Đám người đánh thuê hết cách, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ.
Hàn Sâm xen lẫn trong đám người bước xuống dưới, dù là đi xuống, nhưng địa thế cũng không dốc lắm, trên đường đi cũng không xảy ra chuyện gì, mãi cho đến khi đi đến đáy vết nứt mà cũng không có gì hết, cả đám đánh thuê đều thở phào nhẹ nhõm, sau đấy cười nói rôm rả như cũ.
Ánh mặt trời không thể chiếu tới bên dưới vết nứt này, chỉ có thể dựa vào ánh đuốc để quan sát, xung quanh giống như một hang đá khổng lồ, còn có một con sông ngầm chảy về một phía khác của hang, không biết điểm cuối của nó là đâu.
"Qua sông, đến hang núi đối diện."
La Thiên Dương lại giơ roi chỉ về phía bờ bên kia.
"Anh La, em không biết bơi, con sông này rộng như thế, em chịu thôi."
Một thiếu niên đánh thuê nói.
"Ai bảo các người bơi, có thuyền hơi đấy, ngồi lên đấy mà chèo qua."
La Thiên Dương mở túi trên lưng vật cưỡi ra, bên trong quả thật có khá nhiều thuyền hơi, bơm căng lên thì một chiếc đủ chở bốn năm người.
Mọi người ba chân bốn cẳng dùng bơm mini bơm căng mấy chiếc thuyền hơi lên, bốn năm người leo lên một chiếc chèo qua sông.
Bởi vì tốc độ nước chảy cũng không xiết lắm nên không sợ bị đẩy đến hạ lưu, có hai chiếc tốc độ nhanh đã ra đến giữa sông.
Bỗng nhiên "ào" một tiếng, thứ gì đấy đen như mực trồi lên, để lộ nửa người trên mặt sông. Nó trông như mãng xà, nhưng thân thể còn to hơn cả thùng nước, toàn thân phủ đầy vảy đen bóng loáng, cái miệng rắn há to như nuốt chửng được cả con trâu.
Nhưng lúc này, thứ nó nuốt không phải trâu, táp một cái thì đã nuốt sống một người trên chiếc thuyền nhỏ, thân thể khổng lồ của nó trực tiếp đập con thuyền nổ tung, khiến cho người ngồi trên đấy đều rơi xuống sông.
Tất cả đều hoảng loạn, những chiếc thuyền đã xuống sông đều liều mạng chèo về, người chưa xuống thì vứt thuyền chạy ngược lại.
Chỉ thấy ánh đao lóe lên, hai người vừa chạy nhanh nhất trực tiếp bị La Thiên Dương và một kẻ khác chém bay đầu. La Thiên Dương giơ thanh đao hãy còn đang nhỏ máu vào đám người, gằn giọng đe dọa: "Quái vật chỉ có một con, qua được bên kia là sống rồi, tên nào lấy tiền còn muốn chạy thì tao sẽ chém chết nó, sống hay chết thì tự các người chọn đi."
Tất cả mọi người đều khiếp sợ bởi sự hung ác khát máu của La Thiên Dương, sau đó bị đám người kia cầm đao ép phải xuống sông để qua bờ bên kia.
"Đám Thần Thiên Tử khốn kiếp kia muốn lấy mạng người khác ra lấp đầy bụng con quái vật kia đây mà."
Hàn Sâm mắng thầm trong bụng, mấy người rơi xuống sông từ chiếc thuyền nhỏ bị con quái vật đánh chìm lúc nãy đều ra sức bơi sang bờ đối diện, nhưng bơi mới được một đoạn thì đột nhiên bị thứ gì đó kéo chìm xuống.
Mặt sông đen ngòm, không thấy rõ bọn họ bị gì, nhưng mùi máu tanh nồng xộc lên khiến người ta biết rõ kết cục của bọn họ.
Cả đám đánh thuê đều trù trừ không dám xuống sông, phe La Thiên Dương không nói hai lời, trực tiếp vung đao chém xuống, dọa bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn qua sông.
Khi xuống sông thì chẳng ai dám chậm trễ nữa, mọi người đều ra sức bơi, mong kiếm được đường sống, chỉ cần đến bờ sông bên kia là có cơ may sống sót, ở trong sông càng lâu thì càng nguy hiểm.
Hàn Sâm bên này cũng giơ đuốc nhìn quanh, lỡ như con quái vật kia chui lên thì hắn cũng chẳng lo được nhiều nữa, nhất định phải triệu hồi thú hồn thần huyết ra trước để giữ mạng cái đã.
Ào!
Con quái vật kia lại ngoi lên, đập tung một chiếc thuyền bơm hơi khác, những người bên trên lập tức hét thảm, sau đó chỉ còn nghe thấy những tiếng đập nước hỗn loạn.
"Còn ngây ra đó làm gì, muốn sống thì ra sức chèo thuyền đi, mau lên."
Hàn Sâm quay sang rống lớn với hai người đã bị dọa đờ ra trên thuyền mình, bản thân hắn thì ra sức khua mái chèo nhựa, lòng thầm mắng: "Đám khốn Thần Thiên Tử này, đúng là đồ tàn nhẫn độc ác, ngay cả chuyện thất đức thế này mà cũng làm được."
Hai người cùng thuyền bị tiếng quát của Hàn Sâm làm tỉnh hồn nên ra sức khua mái chèo, sau đó lại thấy bên cạnh dậy sóng, thi thoảng lại nghe thấy tiếng người rơi xuống nước và tiếng hét thảm, không biết rốt cuộc có bao nhiêu người bị con quái vật kia làm lật thuyền rồi chôn xác trong bụng nó.