"Ha ha, sao người của Thánh Đức không la lối nữa thế?"
"Đại thần ngầu quá!"
...
Các học viên của trường quân đội Hắc Ưng đều hưng phấn bừng bừng, dù chỉ có một nhóm nhỏ nhưng vẫn phủ kín màn hình bằng bình luận trong giây phút im lặng ngắn ngủi.
Kỷ Yên Nhiên phấn khích đến đỏ hồng cả mặt. Cô vung nắm đấm trắng nõn lên đầy khí thế: "Để xem mấy người còn dám nói hươu nói vượn nữa không."
"Không thể thế được... rõ ràng quyền đó là bạch quyền... sao lại thế...?" Sắc mặt của Lý Ngữ tái đi.
"Tiểu Ngữ, không được khinh thường, xem ra người mới này của đối phương cũng có chút thực lực đấy." Hứa Vân Địch dặn dò Lý Ngữ, vẻ mặt hơi khó coi.
Lý Ngữ là người mới mà ông ta đánh giá là có tiềm lực ngang ngửa với Nạp Lan Thừa Nặc, bây giờ lại bị lính mới của Hắc Ưng dẫn trước một điểm, đương nhiên là ông ta nóng ruột rồi.
"Vâng thưa huấn luyện viên." Lý Ngữ đáp xong thì hít sâu một hơi rồi lại đứng lên đài đối chiến.