"Đừng khóc mà, anh không sao hết, nửa đường gặp phải mấy con dị sinh vật nên anh giết một mớ mới về, ngại quá, để em lo lắng như thế."
Hàn Sâm vừa cười vừa an ủi vỗ về Vương Manh Manh đang nhào vào lòng hắn khóc nhè.
"Đàn anh, anh làm em sợ muốn chết." Vương Manh Manh rưng rưng nước mắt, nức nở nói.
"Cô bé ngốc này, sao lại thiếu lòng tin với anh thế hả?" Hàn Sâm vỗ đầu cô.
"Em tin chứ, nhưng lâu vậy rồi mà anh vẫn không quay lại nên em mới thấy lo." Vương Manh Manh vừa nói vừa trả thú hồn U Linh Tinh Nghĩ thần huyết lại cho Hàn Sâm.
"Được rồi, chúng ta cứ về đã rồi nói sau, anh lang thang bên ngoài bao nhiêu ngày nay, mệt sắp chết rồi đây này. Giờ anh chỉ muốn về đánh một giấc thôi." Hàn Sâm thu hồi bộ giáp kia rồi cười nói.
Đoàn người quay về, Hoàng Phủ Bình Tình nhìn Hàn Sâm đang cười cười nói nói cùng Vương Manh Manh với vẻ mặt vô cùng phức tạp.