Kỷ Yên Nhiên im lặng cúi đầu cắn môi, nhưng trong lòng thì trăm mối tơ vò, nhất thời không biết phải nói gì, cô nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày này.
"Đàn chị, có phải là chị nên thực hiện lời hứa của mình rồi không?" Hàn Sâm lại chu môi lên nói.
"Cậu muốn tôi làm thế giữa nơi công cộng thế này à?" Mặt Kỷ Yên Nhiên đỏ bừng như uống say, hờn dỗi nói một câu.
Trong lòng Hàn Sâm run lên, mở to hai mắt nói: "Chẳng lẽ đàn chị muốn đi thuê phòng với tôi ư?"
"Thuê cái đầu cậu ấy!" Kỷ Yên Nhiên xấu hổ ném cái cốc trong tay về phía Hàn Sâm, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Hàn Sâm chụp lấy cái cốc rồi đuổi theo, đi song song với Kỷ Yên Nhiên, còn dùng khuỷu tay huých tay cô.
"Gì nữa đây?" Kỷ Yên Nhiên tức giận nguýt hắn một cái.
"Thì người yêu với nhau phải khoác tay chứ sao." Hàn Sâm kéo tay Kỷ Yên Nhiên khoác vào tay mình, mỉm cười nói.
Mặt của Kỷ Yên Nhiên đỏ bừng lên, nhưng cũng không rụt tay lại, chỉ lườm hắn một cái: "Mặt dày!"