Đến lúc tới vết nứt trên vách núi mà Lâm Bắc Phong đã nói thì Hàn Sâm cũng phải giật mình.
Không rõ là do động đất hay sao, vách núi lại nứt ra một khe lớn, từng con kiến to cỡ con chuột, toàn thân xanh mướt nối đuôi nhau ra ra vào vào từ khe núi đó, nhìn từ xa chỉ thấy một dải ánh lam dày đặc, ít cũng phải một hai trăm con.
"Anh Sâm, chính là chúng nó đấy, thân thể của nó rất cứng rắn, số lượng lại nhiều, ban đầu khi vừa phát hiện tôi còn dùng đao thú hồn biến dị của tôi để chém thử, nhưng chỉ để lại một vết xước mờ màu trắng trên lưng của nó thôi."
Dừng lại một chút, Lâm Bắc Phong lại nói thêm: "Đừng thấy nó bé mà lầm, tốc độ của nó nhanh lắm, nếu ở cự ly ngắn thì tốc độ không thua gì vật cưỡi biến dị của chúng ta, nhưng chúng nó không chạy xa được, sau hai ba mươi mét thì tốc độ sẽ giảm mạnh. Sức lực của nó cũng mạnh lắm, nâng được cả tảng đá nặng một hai trăm cân đấy, bé tí xíu mà mạnh khủng khiếp lắm."