"Bây giờ các người có thể biến đi được chưa?" Hàn Sâm uống nước, thản nhiên nói.
"Thằng nhãi kia, mày đừng có làm phách quá..." Tên gầy kia tức giận quát to.
"Chúng ta đi." Lý Ngọc Phong cũng tái mặt đứng dậy.
Thấy đám người Lý Ngọc Phong rời đi, lúc này Hàn Sâm mới có tâm trạng hưởng thụ thức ăn của mình.
"Cậu làm sao làm được thế?" Kỷ Yên Nhiên tò mò hỏi Hàn Sâm, cô tin tưởng tuyệt đối vào khả năng phán đoán của mình, rõ ràng viên giấy nằm ở cái cốc ở giữa mà.
Cô không rõ, cuối cùng Hàn Sâm đã làm gì để lấy được viên giấy đó ra bỏ vào cái cốc khác, từ đầu chí cuối cô hoàn toàn không thể nhìn ra được.
"Bí mật!" Hàn Sâm chỉ cười với cô, sau đó nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.
"Hứ, có gì hay ho đâu, chắc lại là thủ thuật gian lận chứ gì, chỉ giỏi làm trò mánh mung." Kỷ Yên Nhiên bĩu môi nói.
"Thế chị cũng gian lận cho tôi xem." Hàn Sâm nháy mắt nói.