Rõ ràng người đàn ông loài người này đã phát hiện ra hắn, Hàn Sâm biết có trốn cũng vô ích bèn đứng dậy từ trong bụi cỏ đọng đầy nước, áo giáp trên người đều dính nước.
"Anh bạn à, anh nói quả Bích Lạc gì cơ? Tôi không hiểu lắm." Hàn Sâm đáp.
"Con người?" Nhìn thấy Hàn Sâm, người đàn ông tỏ ra hơi kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ rằng kẻ trốn ở đây lại là một con người.
"Đều là đồng bào, mọi việc dễ bàn, tôi tên Hàn Sâm, anh bạn tên gì?" Hàn Sâm đang nghĩ không biết có thám thính được chút tin tức gì từ người đàn ông thần bí này hay không.
Người đàn ông lại lạnh mặt đáp: "Từ trước đến giờ ta và con người chưa từng là bạn, càng không phải đồng bào."
"Nói cứ như thể anh không phải con người vậy." Hàn Sâm nhìn thẳng vào người đàn ông, nói.
Người đàn ông đáp lại một câu lạnh lùng: "Đừng xếp ta vào chủng tộc thấp kém như các ngươi, vốn dĩ ta còn định tha mạng cho ngươi, đáng tiếc ngươi nói nhảm nhiều quá."