Hàn Sâm hết sức kinh ngạc. Ở vùng đất được thần bảo hộ thứ ba, đại đế là một sự tồn tại vô cùng cao quý. Thế mà khi đối mặt với tù phạm loài người, đại đế này không những không tỏ vẻ kiêu ngạo trịch thượng mà ăn nói còn có phần lựa lời, bảo làm sao hắn không giật mình cho được?
"Rốt cuộc người đàn ông này là ai? Hắn thực sự là con người sao?" Hàn Sâm nghi ngờ người đàn ông này không phải là con người.
Người đàn ông không để ý đến nữ đại đế, chỉ híp mắt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm rồi nói với giọng khàn khàn: "Lâu lắm rồi tôi không được thấy trăng tròn đến thế."
Nữ đại đế không nhịn được nhíu mày, song không làm ầm lên, chỉ nhìn người đàn ông như đang chờ hắn nói tiếp.
Người đàn ông ngắm trăng hồi lâu rồi mới dời mắt khỏi bầu trời, chậm rãi nhìn sang nữ đại đế. Hắn ta nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn nguy hiểm và mê hoặc, gằn từng chữ hỏi rằng: "Thứ mà tôi muốn đâu?"