Người đàn ông kia nghĩ mọi cách để tự sát nhưng đều bị quái vật người bọ cạp trong cái bóng của mình ngăn cản, muốn chết cũng không chết được.
Ông Trùng đứng đó mặt đầy nước mắt, chẳng nói nên lời, vẻ mặt đan xen giữa thống khổ, hối hận và cảm xúc gì đó mà Hàn Sâm không hiểu.
Người đàn ông tự giày vò đến mức mình đầy thương tích mà vẫn không thể tự sát thành công.
"Tiểu Viêm, con đừng thế nữa." Rốt cuộc Ông Trùng cũng không nhịn được nữa, đành nói. Giọng nói kia như muốn gọi mà không dám gọi, nghe có vẻ cực kì mâu thuẫn.
"Đừng thế nữa? Vậy ông muốn tôi thế nào? Cứ chịu đựng cái cảnh sống dở chết dở như thế ư? Đây là điều mà ông muốn sao?" Người đàn ông lườm Ông Trùng, trong ánh mắt đong đầy uất hận sâu tận xương tủy.
Ông Trùng đã rơi lệ đầy mặt, lắc đầu nói: "Cha không muốn thế. Khi đó con bị bệnh, cha chẳng còn cách nào, hắn ta nói có thể chữa khỏi cho con, để con không chết, nhưng cha không ngờ rằng… không ngờ rằng…"