"Ngươi trốn trong hồ đi, bao giờ ta gọi thì ra." Tà Tình Đế đột nhiên nói với Hàn Sâm câu đó, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ráng đỏ phía xa.
Hàn Sâm đáp một câu rồi lẩn xuống hồ. Hắn cũng cảm nhận được lực lượng kinh khủng từ ráng đỏ kia truyền đến, trong bụng nghĩ thầm Tà Tình Đế biết năng lực hắn chẳng bằng ai nên không bắt hắn đi chịu chết, tính tình cũng không xấu xa cho lắm.
Thực ra Tà Tình Đế ở một mình quen rồi, trước giờ không thu nhận đàn em, đến dị sinh vật hắn ta còn lười bắt thì nói gì đến dị linh.
Lần này bị nhốt trong thành bảo hộ Phượng Hoàng suốt mười vạn năm, tính tình hắn ta thay đổi đôi chút nên mới nổi hứng nhận một tên tay chân như Hàn Sâm. Ai ngờ lại nhận đúng một tên rắp tâm hại người, Tà Tình Đế cũng xui xẻo thật.
Sau khi lẩn vào trong hồ, Hàn Sâm vẫn nhìn chằm chằm ráng đỏ phía xa. Ráng đỏ kia càng ngày càng sáng, cuối cùng biến thành một luồng lửa phóng về phía này như một vầng mặt trời.