Thuật Phi Thiên của Hàn Sâm cũng không theo kịp tốc độ chạy của con cừu đực màu đen kia. Nó chạy đến một ngọn núi than rồi tung người nhảy lên, đạp bước trên không đuổi theo Hàn Sâm bằng tốc độ hệt như trên mặt đất.
"Đúng là sinh vật thần siêu cấp rồi." Hàn Sâm tái mặt, suy nghĩ trong chốc lát, đáp xuống một đỉnh núi, đặt anh Thất xuống rồi nói: "Anh Thất đi trước đi!"
Anh Thất cắn răng nói: "Vừa nãy chúng ta có đi ngang qua một ngọn núi trông giống con trâu đang nằm, nếu còn có thể gặp lại nhau thì tôi đợi cậu ở đó."
Dứt lời, anh Thất quay người chạy đi, không hề lưu luyến nhiều. Anh ta biết mình dùng dằng thêm một giây thì sẽ mang tới cho Hàn Sâm càng nhiều nguy hiểm. Nếu không phải bận tâm đến anh ta, chưa chắc Hàn Sâm đã không thể thoát thân.
Thấy anh Thất chạy đi, Hàn Sâm quay đầu phóng về phía đàn cừu. Một tay hắn sờ bên hông, tay còn lại vòng ra sau lưng.