Hàn Sâm trèo lên đến ngọn cây tùng mà chẳng thấy Bảo Nhi đâu.
"Bảo Nhi, con đâu rồi?" Hàn Sâm lại gọi một tiếng.
"Con đây…" Bảo Nhi thò đầu ra từ vách đá khiến Hàn Sâm giật nảy mình.
Cái đầu của Bảo Nhi như mọc ra từ vách đá cách Hàn Sâm chưa đầy sáu mươi centimet. Hàn Sâm thò tay qua sờ thử thì thấy tay mình lọt thẳng qua vách núi mà chẳng gặp trở ngại gì.
Vách núi nhìn thì cứng rắn vô cùng mà cứ như không hề tồn tại.
"Cha ơi… tới đây…" Bảo Nhi rụt đầu về, ở bên trong gọi to.
Hàn Sâm cắn răng nhảy vào vách đá rồi ngạc nhiên phát hiện ra đó là một cái động lớn. Ánh nắng chiếu vào từ cửa động cao ba bốn mét, rộng đến vài chục mét. Từ trong động nhìn ra có thể thấy rõ cả cây tùng kia và cảnh tượng xung quanh.
Nhưng đứng ở bên ngoài lại không thấy cửa động đâu, chuyện này làm Hàn Sâm rất đỗi ngạc nhiên.
Động này giống như một cái động thiên nhiên, chẳng có gì ngoài nhũ đá.