Hàn Sâm bế Bảo Nhi đi dạo loanh quanh trong trung tâm thương mại. Ở vùng đất được thần bảo hộ quá lâu, hiếm lắm họ mới có một lần được hưởng thụ tiện ích của xã hội hiện đại văn minh.
Bảo Nhi cầm kem ốc quế liếm say sưa, trông có vẻ vô cùng sung sướng, Hàn Sâm cũng cầm một chiếc, hai cha con đều ăn rất hăng say.
"Cô Khúc? Chị Lan Khê?" Đang bế Bảo Nhi đi dạo khu đồ dùng dành cho trẻ nhỏ thì Hàn Sâm nhìn thấy hai người quen.
Trong đó có một người phụ nữ cực kì khí chất, không nhìn ra tuổi tác, nhưng phong thái rất trưởng thành. Cô là giáo viên chủ nhiệm Khúc Vãn Ca của Hàn Nghiên ở học viện Thánh Hoa trước kia.
Một người khác không hề thua kém Khúc Vãn Ca, chính là Khúc Lan Khê mà Hàn Sâm gặp gỡ khi mới vào vùng đất được thần bảo hộ thứ ba, cả hai đứng bên nhau đúng là mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười.
"Hàn Sâm…" Thấy Hàn Sâm, cả hai đều thốt lên với vẻ kinh ngạc.