Rừng cây Thanh Điện đương nhiên không phải một nơi thích hợp để nói chuyện. Cho nên bọn họ mới nói chưa được mấy câu thì bỗng nghe thấy tiếng sói tru dài phẫn nộ truyền đến từ xa.
Sau tiếng sói tru này, khắp nơi trong rừng cây Thanh Điện nối tiếp truyền đến tiếng tru thảm thiết của sói, liên tục lúc xa lúc gần như lửa lan, khiến cho đám người Trần Hổ không nhịn được nổi hết da gà, có loại cảm giác rợn tóc gáy khi sắp phải đối mặt với đại chiến.
Xa xa trong rừng cây Thanh Điện có thể mơ hồ thấy được bóng Điện Lang lóe lên, chỉ là bọn nó cũng nhìn từ xa, không đến gần bọn Hàn Sâm.
"Mấy con sói con này kêu la cái gì, có bản lĩnh thì xông đến đánh một trận đi." Trần Hổ bị phiền nhiễu bởi tiếng sói tru, nhịn không được kêu một tiếng.
"Chúng ta mau chóng rời khỏi rừng cây Thanh Điện đi, tôi luôn có cảm giác không ổn." Lâm Vi Vi nói.