Phong Lăng thật sự rất buồn ngủ.
Mấy ngày trước đúng là cô không được ngủ ngon bữa nào.
Nghe anh nói thế, lại nhìn động tác đứng cạnh giường của anh, cô nhìn một lượt qua quần áo trên người mình và anh theo bản năng, đoán được vừa rồi, mình được anh bế ra khỏi trực thăng.
Nếu bên cô Mặc không cần cô qua chăm sóc thì cũng không tiện đến xen vào chuyện của họ.
Phong Lăng không lên tiếng mà chỉ nhắm mắt lại, ngủ tiếp theo lời anh bảo, nhưng lúc đang ngủ cô lại trở tay đè lên bàn tay đang đặt trên vai cô của Lệ Nam Hành.
Nhìn động tác nhỏ này của cô, Lệ Nam Hành ngồi bên giường, khóe môi thấp thoáng mang theo ý cười. Nếu bây giờ không phải anh thật sự muốn để cô nghỉ ngơi lại sức thì chưa biết chừng đã nhào tới kéo cô dậy ôm siết vào lòng hôn một trận đã đời rồi.
Không vội, tỉnh lại rồi hôn cũng được.