Món đồ này có mặc vào thì cũng như không mặc, nhưng suy cho cùng thì cô cũng không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài.
Chần chừ một lúc lâu, Quý Noãn chợt ghét bỏ ném hai mảnh vải ít đến đáng thương vào sọt rác.
Nét mặt tươi cười của Mặc Cảnh Thâm lập tức tối sầm lại.
Quý Noãn kiêu ngạo quay người vào phòng ngủ, lấy bộ đồ lúc trước từ trong phòng tắm ra, bật mức gió lớn nhất ở máy sấy, tốn mười lăm phút để sấy khô được. Cô nhanh chóng thay quần áo, cả người sạch sẽ chỉn chu đi ra ngoài.
Ngón tay lộ rõ khớp xương của Mặc Cảnh Thâm nhẹ nhàng gõ lên lưng ghế sofa. Anh nhìn thấy Quý Noãn ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài thì cặp mắt sâu thẳm khẽ nhướng lên, thờ ơ hỏi: "Bộ kia cũng không mặc được sao?"
Quý Noãn tức giận nói: "Bộ kia màu đen, chất liệu và kiểu dáng không khác gì bộ vừa rồi."
Dù sao cô cũng nhất định không mặc!