Anh lại nhìn cô một lát, sau đó trằn trọc cọ xát lên môi cô, giọng nói trầm khàn trêu chọc lòng người: "Chỉ có anh mới có thể ăn hiếp được em."
Quý Noãn: "…"
Nói càn thì cũng phải nói thật chút chứ.
Bị anh ăn hiếp còn không phải là ăn hiếp trên giường sao!
Điện thoại Quý Noãn vang lên, Bạch Vi gọi đến thúc giục: "Sao em đi vệ sinh lâu thế? Một giờ chiều có tiết Giáo sư Lâm đấy, bây giờ là mười hai giờ bốn mươi lăm rồi."
"Em ra ngay đây." Dứt lời, Quý Noãn tắt điện thoại.
Vốn định bước thẳng ra ngoài, nhưng không ngờ cô lại bị anh ôm vào lòng. Quý Noãn ngẩng đầu, hôn lên cằm anh.
"Chồng à, hôm nay nhìn anh diễn thuyết trên sân khấu cực kỳ đẹp trai." Quý Noãn cười khanh khách: "Còn đẹp trai hơn cả lúc bình thường. Hôm nay đứng trước mặt một đám sinh viên trẻ năng động, nhưng cả người anh cứ như tỏa sáng vậy."
Mặc Cảnh Thâm chưa từng nghe Quý Noãn khen anh một cách trực tiếp như vậy, tầm mắt anh khựng lại, nhìn cô chằm chằm.