"Diễn một lần là đủ." Tâm trạng của Tô Ngư khá suy sụp, giọng khẽ hơn bình thường rất nhiều. Nói thật, mặc dù anh ta mở công ty điện ảnh và truyền hình, nhưng vì diễn kịch thật sự không phải là điểm mạnh của anh, nên diễn màn hôm nay thật sự rất mệt mỏi.
"Hoắc Miên thông minh như vậy. Nếu chỉ diễn một màn hôm nay thì e là sẽ bị phát hiện, như vậy những thứ làm trước đó không còn ý nghĩa nữa rồi."
Tô Ngự im lặng không nói gì.
Nhưng Giản Đồng lại cẩn thận tiến về phía trước hai bước: "Tổng giám đốc Tô, em không sợ phiền. Em bằng lòng diễn kịch với anh. Bao giờ anh nói dừng lại thì em sẽ dừng lại, chắc chắn không dây dưa."
"Cô cần gì phải…" Tô Ngự cảm thấy mình đủ đáng thương rồi, sao Giản Đồng còn đáng thương hơn anh ta nữa vậy.