"Tất nhiên là không rồi… chú Tô của cháu anh minh thần võ như vậy, sao có thể trở thành lốp xe dự phòng chứ, đúng là nực cười." Tô Ngự trả lời rất dứt khoát.
"Thôi đi, hỏi cậu Tô thì tất nhiên là cậu ấy không chịu trả lời rồi, kiểu gì cũng sẽ che chở mẹ của hai đứa…" Hiển nhiên là Đường Xuyên không hài lòng.
"Chú Ngụy, chú nói đi." Bố Đinh lại quay đầu lại nhìn Ngụy Liêu.
"Hả?" Ngụy Liêu không ngờ người vô tội như mình lại bị liên lụy.
Đậu Đinh chạy đến, kéo tay Ngụy Liêu: "Đúng, chú Ngụy nói đi, chú là người ngoài cuộc, lời nói của chú là có sức thuyết phục nhất."
"Chú cảm thấy… khụ… cái kia… Mẹ của các cháu không coi chú Tô làm lốp xe dự phòng đâu… dù sao thì bây giờ chú ấy còn không bằng cả lốp xe dự phòng…"
"Mẹ… Ngụy Liêu, cậu đang định giáng chức tôi đấy à?" Tô Ngự suýt nữa thì ngồi bật dậy vì tức.
"Ha ha… Xem đi, ngay cả lốp xe dự phòng cũng không bằng…" Đường Xuyên phóng đãng bật cười.