Hoắc Miên gật gật đầu…
"Con… ngồi đi…" Hoắc Chính Hải nói rất khó khăn, thậm chí tay của ông ta còn run lẩy bẩy.
Hoắc Miên yên lặng ngồi xuống ghế cạnh giường ông ta.
"Ông có ổn không?" Thật ra đây không phải là lời nói dối của Hoắc Miên.
Với tư cách là một bác sĩ, thấy có một người lạ bệnh nặng như vậy, chắc chắn cô cũng cảm thấy không đành lòng.
"Cứ như vậy thôi… Con cũng thấy đấy, cha cảm thấy mình không kiên trì được bao lâu nữa đâu…"
"Đừng nói vậy, ông cứ dưỡng bệnh cho tốt đi."
"Con bé này… Lúc nào cũng nói chuyện với cha lạnh nhạt như vậy, thật ra… Con thầm hận cha lắm đúng không? Vì trước kia cha đã đối xử với mẹ con như vậy…."
"Không, tôi không hận ông, hoặc nói cách khác thì tôi cũng chẳng có tư cách gì để hận ông cả."
Hoắc Chính Hải nghe thấy Hoắc Miên nói như vậy thì hơi ngẩn ra… Dường như không hiểu tại sao cô lại nói như vậy.