"Sao lại... là anh?" Trí nhớ của Hoắc Miên vốn dĩ rất tốt, nhất là người mới vừa gặp. Cô có thể không có cảm giác gì với cái tên Khương Dã, thế nhưng lại không hề xa lạ với khuôn mặt này. Đây là người đàn ông vẫn luôn bắt chuyện với cô ở Mị Hồ vào tối hôm qua.
"Sao không thể là tôi, rất bất ngờ sao?" Người đàn ông cười hỏi.
"Ừ."
"Tôi cũng rất bất ngờ. Không ngờ cô là bà chủ của GK, càng không ngờ cô còn trẻ như vậy mà đã là bác sĩ khoa nội thần kinh, hơn nữa còn là bác sĩ trưởng khoa. Cô lợi hại đến mức nào chứ?"
Đối diện với lời khen tặng của Khương Dã, Hoắc Miên không có cảm giác vui sướng nào, chỉ thản nhiên nói: "Anh đến đây đăng ký, có lẽ không phải là vì muốn tìm tôi tán gẫu, mà là vì muốn khám bệnh nhỉ?"
"Ha, quả nhiên là một cái miệng rất lợi hại. Đúng vậy, tôi đến đây để khám bệnh. Phiền cô rồi, bác sĩ Hoắc." Nói rồi, Khương Dã lại nở nụ cười.
Hoắc Miên cầm lấy bệnh án mà anh ta đã điền xong, trên đó ghi bệnh sợ cô độc.