"Đây cũng là lần đầu tiên tôi được biết đấy." Tần Sở dịu dàng nhìn Hoắc Miên.
Cô vẫn nghiêm túc như vậy, giống cô bé con, giận dữ so tài với Tống Dĩ Thi như thế.
Lúc thắng rồi còn cười vô cùng đắc ý, dường như cô đã quay trở lại thành Hoắc Miên háo thắng thuở niên thiếu.
"Tớ không hiểu, nhưng tớ biết Tiểu Miên nhà chúng ta thắng rồi, oh yeah." Chu Linh Linh giơ hai ngón lên thành hình chữ V.
"Chúng ta nhiều người như thế đi bắt nạt một người, có phải hơi thiếu đạo đức không?" Nguỵ Liêu cảm thấy một đám người đi bắt nạt Tống Dĩ Thi không biết có ổn không nữa?
"Cô ta hèn hạ như thế tự khắc có trời phạt hiểu không? Nếu cô ta không chủ động gây sự, Hoắc Miên nhà tôi sẽ đi bắt nạt cô ta chắc?" Tưởng Tiểu Vi cười lạnh.
Lúc này Tô Ngự vẫn đang bàng hoàng… Từ nhỏ anh ta đã được dạy đủ thứ nhạc cụ, piano, vĩ cầm, saxophone, thứ gì cũng biết.