Bãi phế liệu Crow là địa bàn của Ly Miêu. Nếu có thể nghênh chiến những kẻ truy sát ở đó thì có thể nhân tiện giải quyết luôn cái tai họa ngầm là Ly Miêu. Hàn Tiêu dừng việc, gọi Lữ Thiến một câu, chờ cô quay đầu lại thì nói: "Tôi muốn xin nghỉ phép một ngày."
Lữ Thiến tròn mắt, đột nhiên hỏi: "Không sao chứ hả?"
Hàn Tiêu sững sờ: "Sao chị lại hỏi như vậy?"
Lữ Thiến là một cô gái rất tinh ý, bình thường Hàn Tiêu luôn tỏ vẻ uể oải chán chường, không hề có bất cứ nhiệt tình nào, đôi mắt hờ hững đó luôn luôn thất thần. Vậy mà vừa rồi khí chất của anh đã xảy ra biến hóa trong giây lát, cô đã lập tức nhận ra. Lữ Thiến khó mà hình dung được cảm giác trong tích tắc ấy, dường như Hàn Tiêu khiến cô bỗng cảm thấy... có chút nguy hiểm?
"Nếu có khó khăn gì thì tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu."
Lữ Thiến chân thành nói.
Hàn Tiêu nhìn thật sâu vào đôi mắt sáng của Lữ Thiến. Cô gái bị nhìn như vậy thì cảm thấy bối rối, cô khẽ nghiêng mặt đi, đưa tay lên day Thái Dương rồi trêu đùa: "Nhìn chằm chằm vào người khác như thế là không lịch sự đâu đấy."
Hàn Tiêu không nhìn nữa, anh nói: "Tối nay tôi không về ăn cơm đâu."
Lữ Thiến có chút rầu rĩ: "Vốn định để cậu nếm thử món ăn mới do tôi nghiên cứu ra, là dứa hầm tiêu và rong biển với xương sườn cho thêm rau thơm."
Hàn Tiêu rùng mình, mẹ nó chứ, cái kiểu nấu nướng hắc ám gì vậy?
Xin nghỉ phép trót lọt rồi, Hàn Tiêu mới về phòng tìm cánh tay máy được giấu trong ba lô, lấy vải chống bụi bọc quanh Biệt Kích 1.0, đặt nó lên xe đẩy rồi đi về phía bãi phế liệu.
...
"Đại ca, mục tiêu là thằng nhóc kia ạ?"
Một người đàn ông đeo kính đen đang âm thầm theo dõi phía sau Hàn Tiêu, mỗi khi anh rẽ hoặc quay đầu, người này đều có thể ngay lập tức hòa vào bối cảnh xung quanh như đám đông, buồng điện thoại công cộng, tiệm báo để ẩn nấp. Rõ ràng đây là một người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Người này đeo tai nghe để liên hệ với đồng bọn đang ngồi trên một chiếc xe cũ bên đường. Trên xe có năm người bịt mặt, nhóm người này chính là những kẻ được thuê để truy sát Hàn Tiêu.
Bọn họ là lính đánh thuê đồng thời cũng là thợ săn tiền thưởng có danh hiệu "Tiểu đội Thứ Phong", đã từng hoàn thành vài nhiệm vụ khó, rất có danh tiếng trong thế giới ngầm. Lần này, tiểu đội Thứ Phong đã "ngẫu nhiên" phát hiện ra hành tung của Hàn Tiêu.
Bọn chúng nhận ra đây là cơ hội tốt, tiền chỉ là phụ mà thôi, nếu có thể thông qua chuyện này mà được tổ chức Manh Nha đánh giá cao, họ sẽ tìm được một chỗ dựa vững chắc.
"Thằng ranh kia có giá trị tới một triệu cơ á? Vừa nhìn đã biết là người bình thường rồi, chẳng có gì là khó khăn cả."
Nhân vật số hai của tiểu đội là một người đàn ông tóc dài, bĩu môi, giọng nói có ba phần hoài nghi và bảy phần khinh miệt.
Đội trưởng Kelly đang kiểm tra súng ống, nghe thấy thế, hắn trầm giọng nói: "Đây là thủ đô của Tinh Long, chúng ta phải hành động thật nhanh, giết chết mục tiêu rồi lập tức rút lui."
...
"Mục tiêu đã xuất phát."
Một chiếc xe Jeep đen không có biển số đã lén lút bám theo Hàn Tiêu từ phía xa, trên xe là một tiểu đội của Cục 13. Đội trưởng Lý Huy là người phụ trách cho lần hành động này, Phùng Quân là cố vấn, tám nhân viên khác thì mặc nguyên đồng phục tác chiến, được trang bị đạn gây mê.
Đúng như Hàn Tiêu dự đoán, tiểu đội Thứ Phong chính là lần dò xét cuối cùng bằng cách mượn tay kẻ khác của Cục 13. Nhiệm vụ của đặc công Cục 13 lần này là bí mật quan sát hành động của Hàn Tiêu, đồng thời tiêu diệt đội lính đánh thuê nếu cần thiết và "mời" Hàn Tiêu đến làm khách ở Cục 13.
Sau khi sàng lọc, tiểu đội Thứ Phong là quân cờ được chọn, lực phá hoại của họ có hạn, sau khi lợi dụng xong xuôi, Cục 13 sẽ xử lý các dấu vết để lại.
Phùng Quân chuyển màn hình, nói: "Tuyến đường của Hàn Tiêu là đi về phía bãi phế liệu Crow ở khu Bảy, tiểu đội Thứ Phong đang theo sát mục tiêu, nếu như chiến đấu ở bãi phế liệu thì sẽ giảm thiểu tối đa tổn thất về kinh tế."
Cục 13 đã rõ như lòng bàn tay về thế lực, chỗ dựa cũng như tất cả nội tình về Ly Miêu, chỉ cần họ muốn thì Ly Miêu có thể bốc hơi khỏi nhân gian bất cứ lúc nào, tổ chức tình báo của một quốc gia tất nhiên phải có đủ khả năng làm như vậy.
Trong mắt người bình thường, Ly Miêu là một nhân vật khó chơi, nhưng dù khó chơi đến đâu, y cũng không có bất cứ khả năng nào để đối đầu với một tổ chức cấp quốc gia cả.
...
Mặt trời ngả về tây, dát một tầng ánh sáng vàng lên những tòa nhà cao tầng san sát của Tây Đô.
Ở bãi phế liệu Crow, Ly Miêu cảm thấy thực kinh ngạc với sự xuất hiện của Hàn Tiêu, thường thì anh sẽ tới vào một giờ cố định trong buổi sáng và ra về sau đúng hai giờ đồng hồ, tuyệt đối không ở lại thêm phút nào. Hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy?
"Tôi đến địa bàn của anh tìm ít vật liệu thôi."
Hàn Tiêu lấy cớ qua loa.
Ly Miêu không hề nghi ngờ, y chỉ hỏi vài câu tượng trưng xem Hàn Tiêu có muốn ăn cơm cùng không. Vốn nghĩ kỹ sư Hàn luôn tích chữ như vàng sẽ không đồng ý, chẳng ngờ anh lại gật đầu ngay, hệt như đã chờ y mở lời lâu lắm vậy. Ly Miêu sững sờ một lát rồi mới kịp phản ứng lại.
Hàn Tiêu cởi khẩu trang. Đây là lần đầu tiên Ly Miêu nhìn rõ mặt anh, y cảm thấy có nét quen thuộc nhưng lại không nghĩ nhiều.
Mặc dù thế giới ngầm có treo giải bắt Hàn Tiêu nhưng đó là một cấp độ tranh đấu khác, các thế lực thông thường sẽ không biết rõ về lai lịch của anh. Thế lực của Ly Miêu cũng chỉ có thể hạn chế trong một phần nhỏ của khu Bảy, y rất ít khi xem tin tức từ thế giới ngầm nên không có nhiều ấn tượng về việc treo giải của tổ chức Manh Nha. Điều này cũng giống như truy nã từ phía cảnh sát vậy, mọi người đa phần chỉ xem qua rồi quên đi.
Hàn Tiêu đeo khẩu trang vì muốn giữ bí mật, nhưng bây giờ đã không cần nữa, Cục 13 sẽ không ngồi im nhìn anh tự tiết lộ thân phận mình, chắc chắn họ sẽ giúp anh xử lý sạch sẽ Ly Miêu.
...
Trong trạm nghỉ của bãi phế phẩm, tiệc rượu đã được dọn lên. Hai người ngồi xuống, thuận miệng trò chuyện.
"Súng lần trước tôi chế tạo dùng được chứ?"
"Ong Bắp Cày kiểu 73, súng tốt tiếng lành đồn xa, ngay cả quân đội cũng đang sử dụng. Những kẻ buôn vũ khí khác sẽ bán nó với giá sáu, bảy ngàn, cậu đã giúp tôi tiết kiệm một khoản lớn đấy."
Giọng Ly Miêu tỏ rõ sự hài lòng, y lấy một điếu xì gà, cắt một đầu, châm lửa rồi hút một hơi, lên tiếng khen ngợi Hàn Tiêu: "Hơn nữa súng là do cậu tự chế tạo, chất lượng vượt xa hàng secondhand của đám kia."
Hàn Tiêu không nói gì.
Sản phẩm được sản xuất theo dây chuyền dù có thể đảm bảo được số lượng nhưng không thể đảm bảo tất cả các khẩu súng đều giống y hệt nhau. Những khác biệt đó là do các khác biệt rất nhỏ trong nguyên vật liệu. Nếu một cơ giới sư giỏi chế tạo súng thủ công thì người này sẽ có khả năng khống chế được độ tinh vi và cường hóa phù hợp với từng chi tiết. Điều này khiến cho sản phẩm của họ có sức sống hơn những sản phẩm sản xuất đại trà, nếu cao thủ thường dùng súng sẽ nhận ra sự khác biệt này. Nếu muốn so sánh thì đây là khác biệt giữa âu phục may sẵn và âu phục may đo.
Để ý thấy chiếc ba lô căng phồng và cả xe đẩy mà Hàn Tiêu mang theo, Ly Miêu tò mò hỏi: "Trong đó đựng cái gì thế?"
"Một vài linh kiện."
Thấy Hàn Tiêu không muốn nhiều lời, Ly Miêu cũng không hỏi thêm.
Nói chuyện thêm một lát, trời cũng tối dần.
Bầu trời với ánh chiều tà vàng rực đã dần bị màn đêm nuốt chửng, ranh giới giữa hoàng hôn và buổi tối đã dần chuyển từ sắc cam thành màu xanh tím. Lúc này, bầu trời đã bị phủ lên một lớp bụi xám ảm đạm.
Một tên đàn em vọt vào, thông báo: "Đại ca, có người muốn gặp anh ạ."
"Không gặp, không thấy tao đang chiêu đãi khách quý à?"
Ly Miêu nhíu mày.
Tên đàn em vội vàng ghé lại thầm thì vài câu, mắt Ly Miêu sáng lên, y nhìn Hàn Tiêu với ánh mắt đầy ẩn ý rồi lập tức cười khẽ: "Xin thứ lỗi, tôi ra ngoài một chút."
Dứt lời, y đứng dậy, rời khỏi bàn tiệc.
Hàn Tiêu híp mắt như đang suy nghĩ đều gì.
...
Nửa giờ trước.
"Em họ này, vất vả lắm mới tới được Tây Đô, anh chỉ mong em có thể dẫn anh đi ăn ngon uống say, em đừng có bỏ rơi anh đấy!"
Mã Kiệt đi sau một thanh niên tóc vàng, nói không ngừng nghỉ. Ông ta tới Tây Đô để nương nhờ một người em họ với hi vọng có thể có một cuộc sống thoải mái, thế nhưng dường như người em họ này lại ngứa mắt với ông ta, đuổi ông ta đi làm nhân viên vệ sinh. Tất nhiên, Mã Kiệt không vừa lòng với điều đó, vậy nên ông ta mới quấn lấy tóc vàng để chơi bài tình cảm. Ông ta không dám quá đáng vì sợ em họ sẽ đuổi mình đi, vì thế thái độ vô cùng nịnh nọt.
Thanh niên tóc vàng cảm thấy quá phiền, mắng: "Tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, ở ngoài đừng có gọi tôi là em họ!"
Mã Kiệt cười làm lành: "Là lỗi của anh, anh tự vả miệng mình nhé."
Nói xong, ông ta tự bạt tai mình hai cái.
"Nhìn cái kiểu hèn mọn của ông mà xem."
Tóc vàng khinh bỉ: "Nể mặt ông là họ hàng với tôi, tôi mới cho ông ở lại địa bàn của tôi làm gác cổng. Ông có biết là bao nhiêu người lang thang phải ăn đồ ăn mốc meo ngoài kia không, ông lại còn kén cá chọn canh! Lần này tôi đi gặp nhân vật có máu mặt, đừng có mà đi theo tôi!"
"Nhân vật có máu mặt à?"
Mắt Mã Kiệt sáng lên, ông ta nghiêm mặt hỏi: "Là ai thế?"
"Đại ca của khu Bảy, người lãnh đạo trực tiếp của tôi, ngài Ly Miêu!"
Tóc vàng thấy Mã Kiệt đần mặt ra thì lấy làm đắc ý lắm: "Ngoại trừ khu Một ra thì bảy khu còn lại đều có một đại ca cầm đầu về buôn bán thuốc phiện, nghề buôn da bán thịt và sở hữu một dây chuyền sản xuất ngầm, ông nghĩ xem người này sẽ có địa vị cao thế nào?"
Vừa đi vừa nói, lúc này hai người đã tới cổng lớn của bãi phế liệu Crow, Mã Kiệt mặt dày mày dạn bám theo, tóc vàng lại sắp nổi khùng. Mã Kiệt thấy vậy thì không dám đi theo nữa, ngay khi chuẩn bị quay về, ông ta thấy được Hàn Tiêu đang được Ly Miêu đón vào. Mã Kiệt ngẩn người.
"Đây chẳng phải thằng nhóc lén vượt biên cùng mình đây sao?"
Một đàn em của Ly Miêu đi tới, nhíu mày nói: "Đừng đứng đực ở đây."
Nụ cười trên khuôn mặt tóc vàng lập tức trở nên khúm núm, trông tóc vàng lúc này như thấp hơn hẳn một bậc, lên tiếng lấy lòng: "Em cũng là đàn em của đại ca Ly Miêu, hôm nay em tới nộp tiền ạ."
Mã Kiệt chỉ vào Hàn Tiêu, hỏi: "Đó là ai vậy?"
Tóc vàng chỉ muốn tát cho Mã Kiệt vài phát, giận dữ nói: "Chỗ này đến lượt ông nói chuyện đấy à?"
Đàn em của Ly Miêu ngăn tóc vàng lại, đáp: "Đó là khách quý của đại ca."
Khách quý của Ly Miêu á? Mã Kiệt giật nảy mình, ông ta cảm thấy thật quá bất công, từng con sóng ghen ghét và khó chịu dâng lên. Mình thì mệt mỏi tìm thân thích nương tựa, thế mà không so được với một phần trăm những đãi ngộ mà Hàn Tiêu được nhận, vì sao thằng ranh đó lại có thể sống thoải mái hơn mình chứ?
Những điều khi trước đã từng khoe khoang bỗng trở lại trong ký ức của Mã Kiệt làm ông ta lúng túng không thôi.
"Ông biết kỹ sư Hàn à?"
Mã Kiệt run run: "Cũng không nói là quen biết, chỉ là có nói vài câu vào lúc vượt biên trái phép cùng cậu ta thôi."
Mắt tên đàn em sáng rỡ lên.
"Đi theo tôi, đại ca muốn gặp ông!"
Cả tóc vàng và Mã Kiệt đều rất kinh ngạc vì câu nói này.