Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Gh

Độc Sủng

Ta là Trương Tuyết Ninh là một tiểu thư quyền quý nhất quận Thái Vinh, ta có một tì nữ thân cận tên là Bạch Linh năm nay vừa tròn 17 tuổi đẹp đẽ còn ta đã 20 tuổi. Lúc gặp nàng lần đầu ta đã rất ghét nàng, nàng chỉ là tì nữ nhưng dung mạo của nàng còn xuất chúng hơn cả ta. Nếu nàng là tiểu thư quyền quý chắc chắn còn nổi tiếng hơn cả ta. Còn ta, đường đường là một tiểu thư quyền quý cũng chỉ đành ngậm ngùi xếp sau nàng ấy. Ta hận nàng thấu tâm can, tìm đủ mọi cách để hãm hại nàng, hủy dung nhan tuyệt thế đó của nàng, để ta đường đường chính chính là nữ nhân đẹp nhất quận Thái Vinh. Cho đến 3 năm sau, Trương Gia nhà ta bỗng dưng gặp biến cố khiến gia tộc giàu có bậc nhất quận Thái Vinh tàn lụi, ta là tiểu thư cũng bị liên lụi, lúc sống đã hại quá nhiều người, đến lúc sa sút ai cũng muốn giết ta, lúc đó bỗng dưng có một con dao lao tới, ta tưởng ta chết tới nơi rồi thì không! Ả tì nữ mà ta hận nhất, ta hãm hại nhiều nhất- Bạch Linh đã đỡ con dao đó thay ta, lúc chết nàng ấy nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, có lẽ người rất ghét nô tỳ nhưng nô tỳ rất yêu thích tiểu thư, chỉ vì tiểu thư là tiểu thư của nô tỳ .Nô tỳ nguyện cả đời trung thành với tiểu thư, dù tiểu thư có ghét bỏ nô tỳ đi nữa.” . Từ lúc đó, ta mới thấy, nàng dù có bị ta bạc đãi, hãm hại đến dung nhan cũng chẳng còn lại ra tay hy sinh bảo vệ ta vì ta là tiểu thư của nàng, lúc đó ta hối hận muốn làm lại cuộc đời, tự hứa rằng nếu có thể sống lại sẽ cưng sủng nàng còn hơn cả bảo bối trong tay, nâng niu như báu vật .
uyennhii_ · 207 Views

Thiếu gia lười nhác xuyên thành người trong lòng nhân vật phản diện

Trước khi Đường Dục xuyên sách, cậu sống trong một tòa trang viên đầy ắp người hầu, trải qua cuộc sống cá muối, mặc quần áo chỉ cần giơ tay ra, ăn cơm chỉ cần há miệng, tiền quá nhiều tiêu không hết. Sau khi ngủ dậy, Đường Dục trở thành bình hoa phế vật trong một cuốn tiểu thuyết. Công ty mà mẹ để lại bị chú chiếm mất, tiền sinh hoạt mỗi tháng đều bị cắt xén, còn bị cả nam chính và chú mình lừa bán cho trùm phản diện Tần Thời Luật. “Cậu” ỷ mình là người trong lòng của Tần Thời Luật mà chẳng kiêng nể gì đánh cắp bí mật công ty anh, cuối cùng bị Tần Thời Luật phát hiện ra, tự tay anh kết liễu “cậu”. Tóm lại là, vất vả chịu khổ, cuối cùng còn chết thảm. Đường Dục miễn cưỡng ôm lấy tấm thân mình: Không được, không được! Bắt cậu làm việc là không được! Cậu không thể nhúc nhích, cậu bị ung thư lười giai đoạn cuối! Đường Dục xuyên qua ngay lúc “cậu” đang trộm tài liệu trong phòng sách, Tần Thời Luật đang quan sát camera cũng thấy rõ cảnh này. Một giây sau, Đường Dục ngồi liệt xuống ghế… Đã ngủ mất rồi. Biến thái Tần Thời Luật đã chuẩn kỹ càng: ??? * Tần Thời Luật phát hiện gần đây Đường Dục đã thay đổi, hồi trước cậu không thích tới gần anh, thậm chí ngay cả ôm cũng tỏ ra chán ghét. Nhưng mà, Đường Dục của bây giờ lại như một bé mèo lười để anh ôm, sau khi thân mật còn nằm trên giường hừ hừ nói: “Thêm lần nữa.” Trước khi xuyên sách, Đường Dục lười đi xem mắt, lười tìm bạn gái, càng lười làm chuyện đó với người khác. Sau khi xuyên sách rồi cậu mới biết, thì ra mình chỉ cần nằm là được… Vừa sung sướng vừa thoải mái. * Sau khi tin tức hai người kết hôn được công khai, tất cả mọi người đều cảm thấy Đường Dục không xứng với Tần Thời Luật. Cho đến ngày, trong bữa tiệc sinh nhật của Đường Dục, ông Chu – Chủ tịch phòng Thương mại, ông Vương – bậc thầy hội họa truyền thống trong nước nổi tiếng và sếp Khương của tập đoàn Kình Hải, đều đến chúc mừng. Giáo sư hơn sáu mươi tuổi cười ha hả vỗ vai Đường Dục: “Em trai, chúc mừng sinh nhật.” Mọi người xung quanh: “???” Thưa ông, ông gọi cậu ấy là gì cơ? * Sau đó có người phát hiện rằng… Hoa lan quý hiếm giá trên trời được trồng đầy trong sân nhà Tần Thời Luật. Những bức tranh chữ có tiền cũng không mua được treo đầy trong phòng sách của Tần Thời Luật. Đồ cổ bị người thần bí lấy đi được đặt trong phòng khách nhà Tần Thời Luật… Bạn của Tần Thời Luật hỏi: “Mấy thứ này đều là cậu mua cho cậu ta hả?” Tần Thời Luật lắc đầu. Hoa là do Đường Dục tự trồng. Tranh là do Đường Dục vẽ. Đồ cổ là do Đường Dục tự tìm. Ngay lúc Tần Thời Luật không hề hay biết, Đường Dục đã biến mình thành một người đàn ông giàu có. Tần Thời Luật: … Con cá muối đã nói đâu?
Umi390 · 1.9K Views

Cung đấu không bằng nuôi cún

Chuyện gì xảy ra với hoàng thượng của chúng ta??? Tỉnh dậy và cảm thấy mọi thứ quen thuộc đều trở nên quá to lớn Cảm thấy thật đáng sợ, thật nhỏ bé,..Khoan, sao trẫm lại trở nên nhỏ bé??? Sao trẫm lại không mặc y phục??? Mà tạo sao lại có cái lồng ở đây? Mùi hôi...Lại còn một đống chó con thế này? Nhìn xuống, ôi trời...hắn muốn đập đầu cho tỉnh Mọi chuyện là thế nào đây???? Cuối cùng hắn đã gây nghiệt gì chứ Biến thành hình dạng như thế này, hắn đã cảm thấy rất vô vọng rồi, đã vậy người mà hắn luôn trân trọng, yêu quý, phía sau vẻ dịu dàng động lòng người lại chính là cây hoa ăn thit người Những đứa con hiếu thuận, hiền lành, dễ bảo của hắn, tại sao lại có thế ác độc và nhẫn tâm như vậy? Mọi ngày hắn đều dạy dỗ chúng thế nào? Chúng lại biểu hiện như thế nào? Chẳng lẽ vứt hết cho "cẩu" ăn rồi ư??Ầy không không, bỏ qua câu này Hắn rất muốn ngửa mặt lên than trời, bao năm qua hắn đã sống trong mù quáng như thế nào, mắt lại mờ thế nào mà lại tin tưởng những kẻ gian dối, ghê tởm này, nhìn không thấu thủ đoạn của một nữ nhân hậu cung? Lại còn nhìn không ra bản thân lại có thế bất công vậy??? Nhưng dưới hình dạng này, hắn đã được mở to mắt, hắn đã hiểu cần làm gì, và cố gắng lấy lại tất cả những gì đã mất, kể cả những gì hắn đã bỏ lỡ ...
Thanh_Phan_Thi · 64.4K Views

Tharntype the Series

Type "Tao ghét gay" Tôi liên tục nói điều này với mọi người xung quanh, từ lúc tôi chỉ là thằng nhóc học cấp 2 cho đến tận bây giờ - khi tôi đã bước chân vào đại học. Gay là thứ duy nhất tôi ghét. Cực kì ghét!!! Tôi không hiểu nổi tại sao, những "người đó" cứ luôn tới tiếp cận tôi. Kể cả hiện tại, khi tôi đã bước qua nửa cái tuổi 18 rồi, nhưng tôi vẫn không thể tránh xa được bọn họ. Mẹ nó! Thậm chí ngay lúc này, ngay lúc chúng ta đang nói về nó, tôi vẫn bị tụi đó chọc giận đây. Có chuyện quỷ quái gì với đầu óc tụi nó vậy? Mấy người có bị gì không hả? Họ luôn thích sờ mó cánh tay của tôi... Mấy người không thể để cho tay của tôi được yên à? Tôi nên ngừng nói xấu tụi đó nếu không tôi sẽ bị coi là một chàng trai có trái tim hẹp hòi mất. Nhưng má nó! Tôi thật sự ghét bọn gay. Dĩ nhiên, tất cả bạn bè là gay của tôi đều biết rõ về điều này nên họ chẳng bao giờ tới gần tôi cả, hoặc tốt hơn hết là cứ giấu luôn giới tính của họ đi với tôi nếu không muốn bị tôi sút một phát bay xa. Tôi biết làm sao được đây? Chỉ đơn giản là tôi ghét thôi. Bây giờ tôi vào đại học rồi. Tôi đã năn nỉ bố tôi cho tôi tự thuê một căn hộ để tiện cho việc học. Cuộc sống của tôi sẽ tuyệt vời biết bao nếu tôi có thể tự mình chọn bạn cùng phòng. Và tôi còn có thể rủ rê vài cô gái về ngủ lại bất kì lúc nào tôi muốn. Mèng ơi! Đây chính là thiên đường rồi còn gì. Nhưng bố tôi đã nhanh chóng dập tắt mộng đẹp của tôi. Ông nói: "Con đúng là đứa công tử bột! Con nên vào sống trong kí túc xá của trường để học được cách sinh hoạt với mọi người xung quanh và làm quen được nhiều bạn mới đi. Không nên chỉ chơi với bạn bè cùng chuyên ngành. Phải kết giao... con hiểu không? Kết giao đó? Nếu như con có thể vượt qua năm nhất của mình ở kí túc xá, thì chúng ta có thể bàn bạc lại về vấn đề này vào năm sau." Đấy, buồn rầu quá mà. Bố yêu cầu tôi phải dọn vào sống trong kí túc xá ít nhất một năm. Vậy được thôi! Tôi sẽ nghe lời ông, tôi có thể xin ông cho dọn ra ngoài vào năm sau. Thế nhưng... Bạn cùng phòng của tôi sẽ là ai đây? Và hóa ra...
MaRia1001999 · 158.4K Views
Related Topics
More