Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

P N Writer Jobs

Huyết Thạch Liệp Nhân

Trong một thế giới bị xé nát bởi những vết nứt không gian bí ẩn, nơi những sinh vật gớm ghiếc từ chiều không gian khác tràn vào, đẩy loài người đến bờ vực diệt vong, một nghề nghiệp mới đã ra đời: Thợ Săn Quái Vật. Họ là những chiến binh dũng cảm, trang bị vũ khí cổ xưa và ma thuật nguyên tố, chiến đấu không ngừng nghỉ để bảo vệ những thành trì cuối cùng của nhân loại. Kael, một thiếu niên mồ côi sống lay lắt ở rìa thành phố biên giới Veridian, luôn mơ ước trở thành một Thợ Săn. Tuy nhiên, cậu lại không có chút năng khiếu nào về ma thuật, và thể chất cũng yếu ớt. Bị bạn bè xa lánh, bị các sư phụ huấn luyện đánh giá thấp, Kael chỉ có thể âm thầm luyện tập, dùng sự kiên trì và lòng quả cảm bù đắp cho những thiếu sót của mình. Một ngày nọ, một sự kiện kinh hoàng đã giáng xuống Veridian. Một Huyết Thạch Nứt Vỡ khổng lồ xuất hiện, giải phóng vô số quái vật mạnh hơn bao giờ hết, đe dọa nuốt chửng cả thành phố. Trong cơn hỗn loạn, Kael bị cuốn vào một trận chiến tuyệt vọng, nơi cậu buộc phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình. Chính tại khoảnh khắc sinh tử đó, một bí ẩn cổ xưa về Huyết Thạch và nguồn gốc của nó đã được hé lộ, cùng với một sức mạnh tiềm ẩn trong Kael mà không ai ngờ tới. Từ một kẻ yếu đuối bị coi thường, Kael sẽ phải từng bước vượt qua giới hạn của bản thân, học cách chế ngự sức mạnh mới thức tỉnh, khám phá những bí mật kinh hoàng đằng sau cuộc xâm lăng của quái vật, và đối mặt với những thế lực đen tối đang thao túng từ trong bóng tối. Liệu một Thợ Săn không ma thuật như cậu có thể trở thành niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại trong cuộc chiến chống lại sự diệt vong? Hay cậu sẽ chìm vào quên lãng như bao người yếu ớt khác?
cong_tru_nguyen · 2.3K Views

Hẹn Gặp Phía Sau Toà Nhà

Có những mùa thu đến rồi đi, nhẹ tênh như một hơi thở, mỏng mảnh như tơ trời. Nhưng có những mùa thu, dù đã trôi qua từ thuở áo trắng tinh khôi, vẫn mãi để lại trong lòng người một vết chạm không thể xoá mờ. Trần Ánh Hạ – cô gái với cái tên như chắt lọc ánh nắng cuối hè – sinh ra trong một gia đình đủ đầy về vật chất, nhưng tâm hồn lại sớm trở nên thận trọng và khép kín sau những tháng năm bị cô lập, bắt nạt, và tổn thương nơi học đường. Em mang cho mình một vẻ ngoài xinh xắn, nụ cười ấm áp như ánh nắng mùa hạ, nhưng lại đi kèm với một phong thái như mặt hồ tĩnh lặng, trầm tính và ít nói giữa cái tuổi trẻ nồng nhiệt. Những bạn học khác luôn mang cho mình vẻ ngoài nhiệt huyết của tuổi trẻ, em thì có phần ít nói hơn nhưng từ khi kiếm được cho mình những người bạn thân thật sự ở cuối hai năm cấp hai, em đã dần mở lòng tuy vẫn còn một chút rụt rè, như một cánh hoa nhỏ rụt rè nở giữa khu vườn quá đỗi rực rỡ. Một sự thật đáng yêu, em luôn mang phong thái trầm lặng và vẻ mặt nghiêm túc, do cơ địa rồi nhỉ? Nhưng thực sự, nếu đã tiếp xúc lâu, tính cách không giống người của em có thể trỗi dậy bất cứ lúc nào. "Hạ, tớ tưởng cậu trầm tính ... ?" Ở nơi góc khuất nào của những tháng năm cấp một, từng có một cậu bé đã đứng bên em – lặng lẽ như một tán cây – âm thầm dang rộng lòng mình, cho em trú ngụ. Cậu tên là Nguyễn Thiên Minh. Cậu là người con trai sinh ra trong một gia đình tưởng chừng trọn vẹn, nhưng lại thiếu vắng hơi ấm từ rất sớm. Ba mẹ ly hôn. Ba theo người phụ nữ khác, bỏ lại tuổi thơ cậu trong lặng lẽ. Mẹ cậu – người phụ nữ từng chống chọi với căn bệnh ung thư suốt những năm dài, cuối cùng cũng rời khỏi nhân gian, để lại Minh cùng với những ký ức gãy vụn và một trái tim không còn trông đợi gì vào sự vẹn toàn. Thiên Minh hiện sống với ông bà ngoại – những người vẫn cố dang tay ôm lấy cháu trai mình bằng tình yêu thương thực sự. Tuy sống trong sự thiếu hụt tình thân, cậu lại không oán trách, không cay nghiệt, mà học cách mỉm cười với cuộc đời bằng ánh mắt trong veo và bình thản. Minh giống như mặt hồ – lặng yên, trong suốt – mà nếu ai đủ kiên nhẫn nhìn sâu, sẽ thấy cả một bầu trời sáng ẩn mình trong đáy nước. Năm lớp 10, Ánh Hạ và Thiên Minh học cùng trường. Một người học lớp 10.2 – trầm lặng, ít nói. Một người đứng đầu lớp 10.1 – rực rỡ như ánh nắng đầu thu. Em dõi theo cậu không vì ánh hào quang của thành tích, mà vì thứ bình yên dịu dàng tỏa ra từ chính cậu. Nhưng định mệnh đã đưa họ về cùng một lớp khi bước sang lớp 11. Tình bạn từng bị lãng quên năm xưa dần được khơi lại. "Trông cậu cứ như con sóc.” Một câu nói như mở khoá ký ức, đánh thức cảm xúc ngủ quên suốt bao năm. Và từ giây phút ấy, như hai nhành cây tưởng chừng xa nhau lại bỗng chạm lá giữa khu vườn năm tháng, Ánh Hạ và Thiên Minh bắt đầu bước vào hành trình chữa lành những vết thương mà không phải do họ tạo ra cho nhau – không ồn ào, không vội vàng – mà sâu như một bản tình ca viết cho mùa thu không bao giờ cũ. Những chuỗi ngày "Hẹn gặp cậu phía sau toà nhà" bắt đầu như thế đấy.
Kimiko_hyashi · 373 Views
Related Topics
More