Không Đội Trời Chung Lại Chung Một Nhà
Từ nhỏ, cô và anh đã “không đội trời chung”.
Cô là đại tiểu thư của Lục gia, xinh đẹp, ngọt ngào nhưng miệng lưỡi sắc bén, động một chút là có thể cãi tay đôi với người khác. Còn anh – thiếu gia của Trịnh gia, lúc nào cũng lạnh lùng, kiệm lời nhưng cứ hễ mở miệng là đủ khiến người ta tức chết.
Hai người vốn dĩ là đối thủ, gặp nhau là như chó với mèo, ai ngờ một ngày đẹp trời, phụ huynh hai bên thản nhiên tuyên bố:
“Hai đứa kết hôn đi, hôn ước đã định từ nhỏ rồi.”
Vậy là từ oan gia biến thành “vợ chồng trên danh nghĩa”, buộc phải dọn về sống chung.
Một người châm chọc, một người phản kích, mỗi ngày trong căn hộ chung cư đều là những trận đấu võ mồm không hồi kết. Nhưng dần dần, cô nhận ra người đàn ông này không hề đáng ghét như cô nghĩ. Đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng là một sự dịu dàng khó thấy, phía sau những câu chọc ghẹo là ánh mắt sâu thẳm đầy chiếm hữu.
Trận chiến này… hình như cô sắp thua rồi?