Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Dar Lag Raha Hai Abhi Toh Khel Shuru Hua Hai

vấn đạo cầu trường sinh

Tuân lệnh " từ an cất quả cầu trắng vào ngực áo nhìn sang hướng từ yên nhi " điện chủ ra lệnh rút lui mau trở về " giọng hắn không lớn nhưng có tính xuyên phá cực mạnh Tần trúc đã bị đánh bất tỉnh thương tích đầy mình nằm dựa vào gốc cây tôn thượng hương đang bị từ yên nhi bóp cổ nhấc bổng lên " Điện chủ ra lệnh rút lui từ yên nhi mau trở về" " định hồn châu còn chưa hấp thu được một nửa mà đã rút lui có nhầm lẫn ? mà thôi kệ để tỷ đưa hai cưng đi một nơi mà chắc chắn hai cưng sẽ rất thích thú cho mà xem " " Ngươi ...có bệnh " " Hahaha ngươi mới có bệnh đợi khi về tỷ sẽ treo hai cưng lên từ từ dạy dỗ " Tôn thượng Hương nhìn sang tần trúc lúc nãy hắn bị tên điên này đá một cái vào hông cả hai đều té xuống nhìn có vẻ tần trúc bị thương rất nặng Tiểu cô nương nhìn sang từ yên nhi " ngươi đã bao giờ nếm trải cảm giác của những người bị ngươi hại chưa " từ yên nhi bỗng lạnh gáy bỏ tôn thượng Hương ra lùi lại hai bước lấy ra từ trong hư không ra một chiếc roi da đính đầy những miếng thép nhỏ * Tu vi tiểu cô nương này mới hậu thiên tầng 3 sao ta lại có cảm giác bị uy hiếp, không được phải đánh nhanh thắng nhanh tránh đêm dài lắm mộng * " Loại như ngươi đến địa ngục cũng không dung nạp được " tôn thượng Hương đồng tử chuyển sang lam nhạt từ ngón tay giữa hai tay hình xăm màu lam như hai con rắn quấn đến bàn tay thì dừng lại trán điểm chu sa tóc hai bím thả ra bay nhè nhẹ như làn nước xanh tuyệt đẹp người tỷ tỷ này của tần trúc hiện giờ nói là tiên nữ hạ phàm cũng không ngoa chút nào Trong đầu từ yên nhi bây giờ chỉ còn một chữ * chạy * chỉ trong một cái chớp mắt khí thế tăng gấp mấy lần rõ ràng là muốn đồng quy vu tận vả lại thủ đoạn còn không tầm thường * ngươi điên rồi * Tôn thượng Hương chỉ cười nhẹ tay phải đưa lên phía trước kèm theo đó là một dòng linh khí nhẹ nhàng mền mại nhưng không kém phần hủy diệt bay về hướng của từ yên nhi toàn bộ luồng linh khí màu lam bao quanh chỗ này tiếp sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa đến những người đang chiến đấu chật vật cách đó một ngọn núi cũng phải dừng lại một nhịp Cùng lúc này một thanh linh kiếm màu trắng từ trời giáng xuống một phân thành hai hai phân thành bốn bốn phân thành tám đến vạn kiếm ảnh " Đây là cái gì nhiều tới mức này làm sao tránh được " " Ba mẹ hài nhi bất hiếu " " Hức ta còn chưa đụng tay vào nữ nhân bao giờ ta không muốn chết đừng mà a a a " Còn chưa đau buồn xong hàng vạn kiếm ảnh đã đến trước mặt dân làng từng thanh kiếm lạng lách tránh né một cách không hợp lẽ thường chém thi quỷ như máy xay cắt thành từng mảnh vụn không thể khôi phục sau đó bốc cháy toàn bộ " Ta...ta còn chưa chết " " Đáng sợ quá " " Nhất định là vấn đạo tông đến, chúng ta được cứu rồi " Diệp vô thương phi kiếm lên núi khung cảnh hiện ra trước mắt chỉ có tần trúc nằm đó, xung quanh đổ nát như vừa có một trận kịch chiến nổ ra đây tuyệt đối không phải chuyện một hậu thiên tầng 3 có thể làm ra được HAI NGÀY SAU * Tiểu trúc ta xin lỗi * " Hương tỷ "
Mer_Game · 5.6K Views

TËSSÃ ãñd DARÆY

I closed my eyes, shutting out his face, trying to steady myself. But I could feel it—his surprise. The way his lips stilled for a fleeting moment before moving with mine told me he didn't expect this. Not from me. "Well done Tessa. You've outdone yourself" I thought, a quiet victory blooming inside me. And then, as if understanding my message he responded. His lips softened, calling to mine, pulling me in closer. The kiss deepened, growing more passionate, more consuming, as though he'd decided to match the boldness I'd thrown his way. This was real. Too real. I gave myself a warning, a fleeting whisper in the chaos of my mind: this shit is about to get real, girl. But it was too late. The ferocious rush of adrenaline coursing through me had already taken over. Butterflies danced in my stomach, fluttering wildly like they'd been let loose from a cage. I thought butterflies only happened when too people were inlove. So why—why is my body dancing to his tune ? His touch was quick, smooth and practiced. He knew exactly how to hold me, how to make my body respond. I was caught between surprise and satisfaction, entirely swept away. Of course, he knew what he was doing. I didn't expect someone like him to be inexperienced. He carried himself like a man who'd walk this path before. If he wanted to, I had no doubt he could have taken me here and now. The thought sent thrill down my spine,but also a jolt of clarity. I wasn't ready. I couldn't loose my virginity to someone I barely knew —whose name I didn't even know. Still he made me feel so much at once. Too much. I was floating, soaring high above the world while somehow still feeling grounded. I was up in the clouds—cloud six at most, but my body wasn't my own anymore. I couldn't feel it. Couldn't control it. It was as though I traded my sanity for this fleeting, intoxicating moment. I could no longer breathe. Every time I tried to take a breathe, he'd pull me right back into the moment and I'd loose myself all over again. It was overwhelming, intoxicating. What was wrong with him? Why wasn't he stopping? It was as if he wanted more—needed more. Like he was determined to dive deeper into the kiss. To explore every uncharted corner of it. Deeper? " Is there even a way to go deeper than this ? I thought to myself, my mind spinning. He'd gone through every kind of kiss I could imagine —soft, fiery, teasing, demanding. I didn't think there was anything left for him to try. But he didn't stop. I tried to push him away, my hands trembling against his chest. But before I could, he caught my wrist, his grip firm yet gentle, pulling me back into his hold. I couldn't escape. And truthfully? I didn't want to. I liked what I was feeling. No—i loved it. It was raw, Electric, addictive. My body craved it, craved him and I didn't want it to end. I wanted more. More until I couldn't feel anything else. Untill my body didn't know where it began and where it ended. Then like a splash of cold water, the sound of voices broke through my haze. " Hey, don't you think it's enough" I froze, reality crashing in. I had completely forgotten about them —our friends. I'd forgotten about everything: where I was, what I was doing, the fact that we were standing out here in broad daylight. The world around me felt like nothing more than a tool for this moment, as if the sunlight itself was feeding into the darkness we'd created together. It had been just us—only us. And now it was over.
Black_Diamond626 · 5.3K Views
Related Topics
More