Vạn Cổ Hỗn Độn Quyết
Thiên Đạo bất công, lấy chính nghĩa làm áo choàng, che đậy đi những tội ác mục rữa.
Thần Phật trên cao, mắt nhắm làm ngơ, nhìn chúng sinh lầm than trong biển khổ.
Lâm Phong, một thiếu niên mang trên lưng huyết hải thâm thù, bước vào tiên môn với thân phận của một con sâu cái kiến. Trong mắt họ, hắn là phế vật, không có linh căn, không đáng để tồn tại.
Họ không biết rằng, trong cơ thể phàm tục ấy, lại ẩn giấu một loại sức mạnh từ thuở hồng hoang, trước cả khi Tiên và Ma được định nghĩa. Một quyển "Vạn Cổ Hỗn Độn Quyết" đã chọn hắn làm truyền nhân duy nhất.
Linh khí là thuốc bổ, ma khí cũng chẳng phải độc dược. Với hắn, vạn vật đồng nhất, vạn khí quy nguyên. Con đường của hắn không phải tu tiên, mà là thôn phệ cả đất trời, luyện Hỗn Độn để trở thành một sự tồn tại mà Thần Phật cũng phải cúi đầu.
Nếu Tiên đạo là giả dối, Chính nghĩa là xiềng xích, vậy thì hắn nguyện lấy Hỗn Độn làm Đạo, tay cầm sinh tử, chân đạp luân hồi, để hỏi tội cả bầu trời này:
"Các ngươi... có xứng để đại diện cho Thiên Đạo không?"