Vô Thần
Sẽ thế nào nếu bạn trở thành thiên mệnh?
Có được quyền lực tuyệt đối, có được sức mạnh đỉnh cao, có dàn hậu cung mỹ nữ giữa chốn bồng lai thoát tục?
Vậy..
Liệu ai có hiểu liệu vạn kiếp luân hồi có thực sự hạnh phúc?
Liệu ai có biết cái giá phải trả của một kẻ xuyên không?
Liệu ai có trải lời nguyền bạc phận mà còn giữ được nụ cười?
Vô Thường
Là một bác sĩ không ham quyền thế, không có quá nhiều công trạng, tiền bạc hay tình yêu, hắn chỉ muốn giúp đỡ mọi người bằng tấm lòng nhân hậu. Tuy nhiên, số phận trớ trêu lại không để hắn được sống yên ổn.
Hắn lại trở thành "kẻ được chọn" - trở thành một con tốt thí trong tay Thiên đạo, buộc phải xuyên qua vô số thế giới.
Hắn không nhớ mình đã xuyên không bao nhiêu lần
Mười vạn? Trăm vạn?
Đáp lại hắn chỉ là một khoảng lặng
Dường như giữa những kẻ nắm giữ vận mệnh kẻ khác làm thú vui, hắn cũng chỉ là một hạt cát giữa sa mạc rộng lớn
Một trò tiêu khiển không hơn không kém
Bất lực vì không thể thay đổi số phận
Bất lực vì không thể bảo vệ hạnh phúc
Bất lực vì không thể phản kháng trước sức mạnh tối cao
Mỗi một kiếp, hắn đều mang theo một lời nguyền nghiệt ngã: không nhà, không thân nhân, không chốn dung thân,những kẻ thân thiết với hắn, ắt sẽ chết.
Phải trải qua ranh giới sinh tử dài vô tận chỉ vì chút hy vọng trở về chốn cũ
Sống giữa nhân gian, hắn cũng chẳng thể tìm thấy một chút bình yên.
Người đời ca ngợi xuyên không là cơ hội, là thiên mệnh. Nhưng hắn thấu rõ hơn ai hết: Đứng trên đỉnh phong, vô địch thiên hạ, cũng chỉ là một con cờ bị Thiên đạo thao túng trong một vở kịch rẻ tiền của số mệnh.
"Kiếp thứ hai" chẳng qua là đoạt xá linh hồn của kẻ khác vì những dục vọng hão huyền. "Tai ương kiếp nạn" cũng chỉ để thỏa mãn cho cơn thú tính và phẩm cách vặn vẹo của Thiên đạo mà thành.
Còn những "hệ thống", tưởng chừng như ban phát sức mạnh, nhưng bản chất chỉ là những con ký sinh ghê tởm trong vỏ bọc của thánh nhân, âm thầm thôn phệ tu vi và tuổi thọ của người sử dụng.
Vô địch ư? Chỉ là giấc mộng hão huyền của những kẻ bị thiên mệnh lừa gạt mà thôi.
Trải qua hàng ngàn vạn lần luân hồi, trái tim hắn giờ đây đã nguội lạnh, tâm ma ngày càng lớn mạnh. Hắn không còn tin vào nhân quả, không còn tin vào sự tồn tại của công lý. Hắn đã đánh mất đi chính mình, trở thành một bản ngã vô tình vất vưởng nhân gian..
Những kí ức dần biến chất thành nỗi oán hận. Hắn chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất: diệt Thiên đạo.
"Kẻ nghịch chuyển mệnh ta, dù có khiến Trường Giang nhuộm màu máu, dù có biến Tây Lăng thành tử địa, ta cũng nguyện lấy huyết đổi mệnh, chẳng nửa lời oán trách."