Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Woh Ladki Bahut Yaad Aati Hai

LOVE REWIND

At the Orphanage "I like you." Her eyes widened. "But I don’t—" He cut her off, his grin widening. "I LIKE YOU! I LIKE YOU AND..." He paused dramatically, locking eyes with her before leaning in once more. "And I like to irritate you." Yadhana’s glare could have burned through walls. Yuvaa chuckled. "And you look cute when you're angry." Before she could explode, he playfully pinched her cheeks. "Ugh! You're such a buffalo!" she snapped, turning away. Yuvaa, ever the troublemaker, called after her. "Well, if I’m a buffalo, then you’re the buffalo’s best friend!" She froze in her tracks, fists clenching. "I am NOT your friend!" "You are," he teased. "I AM NOT!!" "YOU ARE MY BESTEST FRIEND!" That was the final straw. Fueled by rage, Yadhana stormed toward him, eyes blazing. "I AM NOT! I AM NOT AND—" Before she could finish, Yuvaa suddenly leaned in and pressed a quick kiss on her cheek. "You are. Until our last breath, you’re mine." And with that, he bolted, knowing full well that if he stayed, he'd be dead meat. Fourteen Years Later A scream shattered the silence. "Please leave me alone! Please don’t do this to me… I beg you… please!!!" Yuvaa’s eyes shot open. That voice—he knew it instantly. "Yadhana." Heart pounding, he rushed toward her. She was curled up in the corner, trembling, tears streaming down her face. When he placed a hand on her shoulder, she recoiled violently. "Yadhana, what’s wrong?" he asked gently. "Please… don’t touch me… I beg you," she sobbed, her voice raw with terror. A lump formed in his throat. What happened to you, Yaad? "It’s me, Yuvaa," he whispered, tilting her chin to meet his gaze. But as soon as he said her name, her expression twisted in anguish. "Don’t call me that name!" she snapped. "Yaad—" "DON’T!!! CALL!!! ME!!! BY!!! THAT!!! NAME!!!" she screamed, her body shaking violently. Yuvaa flinched but nodded. "Alright… I won’t." She clung to him suddenly, sobbing into his chest. "Please don’t leave me with him, Pa… I’m scared… I don’t want to be with him… please don’t leave me…" Pain stabbed through his heart. He held her tighter. "I won’t leave you, Yadhana. I promise." But just as quickly, she shoved him away. "No… no… you’re lying! You’re going to leave me with him!" she cried, eyes darting around in panic. "Yaad, what are you—" "DON’T CALL ME BY THAT NAME!" she shrieked again, her voice hollow, broken. Yuvaa inhaled sharply. "Okay… okay… just breathe, Yadhana." She turned to him then, her gaze sharp and piercing. "Don’t come near me, Pa. I’m not the Yadhana you once knew. I’ve become a monster… I’m no longer the girl you remember." Without hesitation, he pulled her into his arms again. "None of that matters to me. You are not a monster, Yadhana. You’re an angel. No matter what you’ve been through, you’re still you." Tears glistened in her eyes. "You’re lying…" she whispered. He answered with a kiss. For the first time in years, she stilled. As sleep finally took over, Yuvaa gently laid her on the bed, brushing a few stray strands of hair from her face. He pulled a chair beside her, his fingers lightly running through her hair as he watched over her. His jaw tightened. Who hurt you, Yadhana? Why are you carrying this pain alone? Memories of the past flashed in his mind—the day her own sister slapped her, the silent suffering in her eyes, the wounds she never spoke of. He clenched his fists. If you won’t tell me… I swear, I’ll find out myself. And when I do, I won’t let them get away with it. Yuvaa exhaled sharply, his resolve hardening. "I don’t care who they are—family or not. No one will ever hurt you again. Not while I’m here." Leaning closer, he whispered softly, "I swear, my angel… I will protect you. Always."
Phavv · 1.1K Views

vấn đạo cầu trường sinh

Tuân lệnh " từ an cất quả cầu trắng vào ngực áo nhìn sang hướng từ yên nhi " điện chủ ra lệnh rút lui mau trở về " giọng hắn không lớn nhưng có tính xuyên phá cực mạnh Tần trúc đã bị đánh bất tỉnh thương tích đầy mình nằm dựa vào gốc cây tôn thượng hương đang bị từ yên nhi bóp cổ nhấc bổng lên " Điện chủ ra lệnh rút lui từ yên nhi mau trở về" " định hồn châu còn chưa hấp thu được một nửa mà đã rút lui có nhầm lẫn ? mà thôi kệ để tỷ đưa hai cưng đi một nơi mà chắc chắn hai cưng sẽ rất thích thú cho mà xem " " Ngươi ...có bệnh " " Hahaha ngươi mới có bệnh đợi khi về tỷ sẽ treo hai cưng lên từ từ dạy dỗ " Tôn thượng Hương nhìn sang tần trúc lúc nãy hắn bị tên điên này đá một cái vào hông cả hai đều té xuống nhìn có vẻ tần trúc bị thương rất nặng Tiểu cô nương nhìn sang từ yên nhi " ngươi đã bao giờ nếm trải cảm giác của những người bị ngươi hại chưa " từ yên nhi bỗng lạnh gáy bỏ tôn thượng Hương ra lùi lại hai bước lấy ra từ trong hư không ra một chiếc roi da đính đầy những miếng thép nhỏ * Tu vi tiểu cô nương này mới hậu thiên tầng 3 sao ta lại có cảm giác bị uy hiếp, không được phải đánh nhanh thắng nhanh tránh đêm dài lắm mộng * " Loại như ngươi đến địa ngục cũng không dung nạp được " tôn thượng Hương đồng tử chuyển sang lam nhạt từ ngón tay giữa hai tay hình xăm màu lam như hai con rắn quấn đến bàn tay thì dừng lại trán điểm chu sa tóc hai bím thả ra bay nhè nhẹ như làn nước xanh tuyệt đẹp người tỷ tỷ này của tần trúc hiện giờ nói là tiên nữ hạ phàm cũng không ngoa chút nào Trong đầu từ yên nhi bây giờ chỉ còn một chữ * chạy * chỉ trong một cái chớp mắt khí thế tăng gấp mấy lần rõ ràng là muốn đồng quy vu tận vả lại thủ đoạn còn không tầm thường * ngươi điên rồi * Tôn thượng Hương chỉ cười nhẹ tay phải đưa lên phía trước kèm theo đó là một dòng linh khí nhẹ nhàng mền mại nhưng không kém phần hủy diệt bay về hướng của từ yên nhi toàn bộ luồng linh khí màu lam bao quanh chỗ này tiếp sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa đến những người đang chiến đấu chật vật cách đó một ngọn núi cũng phải dừng lại một nhịp Cùng lúc này một thanh linh kiếm màu trắng từ trời giáng xuống một phân thành hai hai phân thành bốn bốn phân thành tám đến vạn kiếm ảnh " Đây là cái gì nhiều tới mức này làm sao tránh được " " Ba mẹ hài nhi bất hiếu " " Hức ta còn chưa đụng tay vào nữ nhân bao giờ ta không muốn chết đừng mà a a a " Còn chưa đau buồn xong hàng vạn kiếm ảnh đã đến trước mặt dân làng từng thanh kiếm lạng lách tránh né một cách không hợp lẽ thường chém thi quỷ như máy xay cắt thành từng mảnh vụn không thể khôi phục sau đó bốc cháy toàn bộ " Ta...ta còn chưa chết " " Đáng sợ quá " " Nhất định là vấn đạo tông đến, chúng ta được cứu rồi " Diệp vô thương phi kiếm lên núi khung cảnh hiện ra trước mắt chỉ có tần trúc nằm đó, xung quanh đổ nát như vừa có một trận kịch chiến nổ ra đây tuyệt đối không phải chuyện một hậu thiên tầng 3 có thể làm ra được HAI NGÀY SAU * Tiểu trúc ta xin lỗi * " Hương tỷ "
Mer_Game · 6K Views
Related Topics
More