Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Geminy Tay

Revendiquant Mon Mari PDG Possessif

La rumeur voulait que Xaviera Evans ait une constitution faible — une beauté maladive. La rumeur voulait qu'elle dépense une fortune chaque jour en médicaments — en les dévorant comme des bonbons. La rumeur voulait que chaque jour, dix serviteurs attendaient à son chevet — une charge pour tout le monde. Ils attendaient tous que la famille Evans jette Xaviera Evans de retour à la campagne et la laisse se débrouiller seule. Xaviera Evans : "On dit partout que je suis faible et incapable de prendre soin de moi. Apparemment, je dépense aussi de l'argent de manière inconsidérée." Elle regardait sa chemise en loques et était exaspérée. Xaviera Evans : “On veut dire que cette riche famille laisse leur fille porter des vêtements en lambeaux tous les jours ?” La fille riche de la famille Evans ? Elle en avait assez ! Elle ne le serait plus ! Alors... Le sale type : "Sans la famille Evans, tu n'es rien." Xaviera Evans : "Si je suis expulsée de la famille Evans, je suis fichue." La sale fille : "Sœur, ne sois pas trop déçue. Tant que tu travailles dur, on te fera des éloges un jour.” Xaviera Evans : "Tais-toi, je ne connais pas un traître comme toi." Le sale type et la fille : "???" La rumeur voulait que le plus jeune fils de la famille Mamet, Caleb Mamet, ait imprudemment marié une femme qui n'avait que des apparences. Xaviera Evans : "Quelqu'un me méprise-t-il ?" Un jour, Xaviera Evans a vu l'un des employés de Caleb Mamet se creusant la tête sur une série de nombres à l'écran de l'ordinateur. Comme elle était libre, elle lui a donné un coup de main. A-t-elle tout simplement piraté le pare-feu créé par les efforts conjugués des meilleurs pirates informatiques de l'élite ?! Caleb Mamet s'est rapproché pas à pas. "Xaviera, que me caches-tu encore ? Hmm ?" Xaviera Evans : "Oh, non ! Je me sens encore prise de vertiges ! Je suis si faible. Ce corps est tout simplement trop faible !"
Qiaoqiao · 1.1M Views

Khi dòng sông ngừng chảy

[VT] Nàng ngồi đó, chân trần vắt chéo, tẩu thuốc kẹp hờ giữa những ngón tay thon dài. Làn khói bạc uốn lượn quanh nàng như một điệu múa lười biếng. Đôi mắt hổ phách ánh lên vẻ thích thú, lướt qua những con chữ như thể nhìn thấu kẻ đang đọc chúng. "Ngươi nghĩ đây chỉ là một câu chuyện? Tệ thật, ngươi nhầm rồi. Đây chỉ là một trò chơi thôi." Giọng nói khác vang lên, cắt ngang dòng suy tư của nàng. Tác giả: “Ngươi không có lời cảnh báo nào sao?” Hồ Ly khẽ nghiêng đầu, đôi môi đỏ thẫm cong lên đầy vẻ thích thú. "Cảnh báo à? Hừm… Ngươi sẽ mất tiền thôi. Vì câu chuyện này rất thú vị. Và nếu không cẩn thận… ngươi có thể mất cả chính mình." Nhưng nàng lại đặt tay lên môi, làm động tác nhỏ tiếng, nở nụ cười: "Nhưng thôi, ta sẽ không tiết lộ trước. Cứ thử xem!" --- Văn án Giữa màn sương mờ ảo, một linh hồn lạc lối mở mắt ở một thế giới xa lạ—nơi thần linh không chỉ là tín ngưỡng mà còn là quy luật. Ở nơi này, giấc mơ, ký ức và số phận đều bị ràng buộc bởi những điều không ai có thể lý giải. Cậu được trao cho một món quà—hoặc một lời nguyền. Một năng lực đặc biệt, cho phép vượt qua ranh giới giữa sống và chết. Nhưng mỗi lần quay lại, một thứ gì đó mất đi: một phần ký ức, một cảm xúc mơ hồ, hoặc có lẽ… một phần của chính mình. Những mảnh vỡ của thực tại đan xen, những cái chết không chỉ là dấu chấm hết mà còn là những cánh cửa dẫn đến những bí ẩn chưa từng được biết đến. Trong thế giới này, mọi thứ đều có quy luật… ngoại trừ một điều—cái chết không bao giờ thực sự kết thúc. Vậy khi dòng sông ngừng chảy, thứ gì sẽ còn lại? Một giấc mơ dang dở? Một ký ức phai nhạt? Hay một cái tên đã chìm vào quên lãng?
MysticCloud · 2.9K Views

vấn đạo cầu trường sinh

Tuân lệnh " từ an cất quả cầu trắng vào ngực áo nhìn sang hướng từ yên nhi " điện chủ ra lệnh rút lui mau trở về " giọng hắn không lớn nhưng có tính xuyên phá cực mạnh Tần trúc đã bị đánh bất tỉnh thương tích đầy mình nằm dựa vào gốc cây tôn thượng hương đang bị từ yên nhi bóp cổ nhấc bổng lên " Điện chủ ra lệnh rút lui từ yên nhi mau trở về" " định hồn châu còn chưa hấp thu được một nửa mà đã rút lui có nhầm lẫn ? mà thôi kệ để tỷ đưa hai cưng đi một nơi mà chắc chắn hai cưng sẽ rất thích thú cho mà xem " " Ngươi ...có bệnh " " Hahaha ngươi mới có bệnh đợi khi về tỷ sẽ treo hai cưng lên từ từ dạy dỗ " Tôn thượng Hương nhìn sang tần trúc lúc nãy hắn bị tên điên này đá một cái vào hông cả hai đều té xuống nhìn có vẻ tần trúc bị thương rất nặng Tiểu cô nương nhìn sang từ yên nhi " ngươi đã bao giờ nếm trải cảm giác của những người bị ngươi hại chưa " từ yên nhi bỗng lạnh gáy bỏ tôn thượng Hương ra lùi lại hai bước lấy ra từ trong hư không ra một chiếc roi da đính đầy những miếng thép nhỏ * Tu vi tiểu cô nương này mới hậu thiên tầng 3 sao ta lại có cảm giác bị uy hiếp, không được phải đánh nhanh thắng nhanh tránh đêm dài lắm mộng * " Loại như ngươi đến địa ngục cũng không dung nạp được " tôn thượng Hương đồng tử chuyển sang lam nhạt từ ngón tay giữa hai tay hình xăm màu lam như hai con rắn quấn đến bàn tay thì dừng lại trán điểm chu sa tóc hai bím thả ra bay nhè nhẹ như làn nước xanh tuyệt đẹp người tỷ tỷ này của tần trúc hiện giờ nói là tiên nữ hạ phàm cũng không ngoa chút nào Trong đầu từ yên nhi bây giờ chỉ còn một chữ * chạy * chỉ trong một cái chớp mắt khí thế tăng gấp mấy lần rõ ràng là muốn đồng quy vu tận vả lại thủ đoạn còn không tầm thường * ngươi điên rồi * Tôn thượng Hương chỉ cười nhẹ tay phải đưa lên phía trước kèm theo đó là một dòng linh khí nhẹ nhàng mền mại nhưng không kém phần hủy diệt bay về hướng của từ yên nhi toàn bộ luồng linh khí màu lam bao quanh chỗ này tiếp sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa đến những người đang chiến đấu chật vật cách đó một ngọn núi cũng phải dừng lại một nhịp Cùng lúc này một thanh linh kiếm màu trắng từ trời giáng xuống một phân thành hai hai phân thành bốn bốn phân thành tám đến vạn kiếm ảnh " Đây là cái gì nhiều tới mức này làm sao tránh được " " Ba mẹ hài nhi bất hiếu " " Hức ta còn chưa đụng tay vào nữ nhân bao giờ ta không muốn chết đừng mà a a a " Còn chưa đau buồn xong hàng vạn kiếm ảnh đã đến trước mặt dân làng từng thanh kiếm lạng lách tránh né một cách không hợp lẽ thường chém thi quỷ như máy xay cắt thành từng mảnh vụn không thể khôi phục sau đó bốc cháy toàn bộ " Ta...ta còn chưa chết " " Đáng sợ quá " " Nhất định là vấn đạo tông đến, chúng ta được cứu rồi " Diệp vô thương phi kiếm lên núi khung cảnh hiện ra trước mắt chỉ có tần trúc nằm đó, xung quanh đổ nát như vừa có một trận kịch chiến nổ ra đây tuyệt đối không phải chuyện một hậu thiên tầng 3 có thể làm ra được HAI NGÀY SAU * Tiểu trúc ta xin lỗi * " Hương tỷ "
Mer_Game · 6.3K Views

Silentium Universi

John awakened to a cold, concrete room, with no memory of how he got there, nor much of what occurred before. Approached with floating screens, and a new body, the world formed itself around him, leaving only a path forward. After fighting through an unforgivable scenario, he awakens years later in the 2nd layer, a dense, non-euclidian collection of offices, hotels, and common rooms, surrounded by an unending void. Eager to find others, he discovers that he's not alone... all of humanity has experienced the same thing, and many have lived in this hell for years, looking for answers. John must navigate this strange new world, dodging terrifying monsters, gaining power, and learning the boundaries of this insane reality. Note: This story does NOT use ai in any way, but the cover is a temporary AI cover, made by Gemini AI Image Generation, which serves as a placeholder and inspiration for when I eventually spend the time to make one myself. Once again, there is NO ai use in editing, brainstorming, proof-reading, or writing. The entire creative process is mine and mine alone. The cover art is not subject to copyright. 2nd Note: Hey hi, I just wanted to talk about the LITRPG aspect of this story. I generally dislike a heavy emphasis on LITRPG, because I think later in the story it can become a number-hungry, scattered story with tens of abilities, which I think doesn't give a good reading experience. While I value the progression fantasy, I prefer not going along with typical forms of LITRPG, and instead using the stats and titles as more of a guideline for the strength characters earn. Therefore, there are no levels, no stat gain quests or anything similar to that. Stats increase as the character physically becomes stronger, not artificially. Items don't give arbitrary stats or attack power that means essentially nothing (like attack from solo leveling - love that story btw, literally one of my favorite stories ever). So yea, the power system is less of giving people power, and more of guiding people through their progression. Plus, it leaves more room for the traits system to take place, which [redacted]. So yea, hope you enjoy this, but you won't see "level up" anywhere throughout this story. Thanks for reading! This story can be found on Royal Road (the main publishing site I use, and Webnovel.com) Link for Royal Road: https://www.royalroad.com/fiction/104179/silentium-univsersi
GM_Turtle · 2.3K Views

Wanderer's of the Cosmos

Jeffery here, couple of changes to the synopsis, this updated version should have no issues and from today I'll continue pumping out chapters, Huurahh. Cosmos Startun, Ruler of the universe had 13 children who were given the constellations as titles. Leo, Aries, Taurus, Libra, Virgo, Aquarius, Pisces, Gemini, Scorpio, Cancer, Sagittarius, Capricornus, and the last Ophiuchus. After four millennia of living as the ruler of the cosmos, Startun's lifetime had finally come to an end and he was tasked to give away his title to one of his children. In front of him all of them stood, not daring to make a sound, Cosmos stood up slowly and walked towards them passing the first five of the bunch and moving towards the lower half. He stopped at Virgo his beloved daughter, Her face lit up but quickly shut down as he passed her and tapped Ophiuchus on his temple. "Find the tome of Benjamin and claim your title as the ruler of the cosmos." A few hours later Startun died and as Ophiuchus looked at his siblings, he could feel their hate boiling and everything became blank right after he heard a thud. Cast to the underworld after the Sun king had been overthrown, Dawn wandered the underworld in search of the miracle tome that is said to grant the wishes of whoever finds it, and in order to restore the name of her father and to save her brother who suffered incurable wounds. She must find the Tome. Both of their stories collide and Dawn realises she must rely on Ophiuchus if she wants to restore her family name and save her brother while, Ophiuchus has to learn to trust someone other than himself if he wants to live, and together they go on an adventure with bounties placed on their heads by none other than the strongest beings in the universe, The Zodiac.
Jeffery_XXVI · 8.1K Views

Setting souls

The two men couldn't have looked more out of place on the cold afternoon streets of New Hadepee. The first was a scrawny fellow, no taller than five foot eight, wearing a white shirt marred with ugly reddish-brown stains and a pair of plain tan pants. His companion, by contrast, carried himself with an air of quiet authority—a regal-looking man with a neatly trimmed black beard, wrapped in a great black coat with a red scarf pulled snug around his neck. "I heard the man himself has come back," the one in the stained shirt said, carefully balancing on the curb with his arms outstretched. "Oh? And where did you hear that?" his companion asked, turning his head with amusement to watch the precarious balancing act. "Welp, the sergeant major told me to go down to Olker, so I figured that could only mean he's back," the man in the white shirt replied. "Vistor has close cultural and political ties with the kingdom of Olker. Don't you think it's just a protection job?" the older man in black inquired, a hint of humor in his voice. "Oh, come on, Mang, you know they'd never give someone like me a protection job," the man in the white shirt scoffed, jumping off the curb and spinning around a lamppost. The older man—now known as Mang—came to a halt, reaching into his coat and pulling out an envelope. "Well, Tai, I suppose you're wrong." Mang handed the envelope to him. Tai peeled open the envelope, sliding out the letter and studying it carefully. "Oh wow, so Marlin is marrying the queen of those people?" he asked with a shrug. "She is not a queen. Don't let anyone call her that," Mang snapped. "And if her people weren't so damn difficult, we would have annexed them already." "So we let them succeed but not Gascon? Whose idea was that? They're more like us than those humans are," Tai said, frowning. "Gascon was willing to sell to the Emperor for a small chunk of change," Mang quipped. "The Noctrous family was not." "Ok so what's that matter, all we need is a little persuasion to change their minds? We killed the chief of Gnomandale and sent his stuffed head back to them, then they sold Gnomendale to us. All we need to do to get Olker is beat the hell out of Sylvie and she will sell." Tai folds the letter and places it back into the envelope. "Tai, the people of Vistor don't have the heart to see us beat up the Eladrin people like we did the Gnomes, and plus their Chief tramp Silvye is much too pretty for us to put her head on a stick."  "Welp, it's our loss," Tai muttered, spitting onto the sidewalk. "No, it's not. Not if Chester is back…" Tai frowned. "What's Chester gonna do?" "Last I recall, his fallout with Sylvie wasn't just a petty disagreement. Before he died, he built a fleet of ships and hid them in a cove somewhere. If he wanted revenge, all he'd need is an army." "And who the hell would fight for him?" "The same people who fight for us—the poor." This is a prequel to Then Maker, another story of mine. The writing may feel somewhat outdated compared to my more recent work, but it consists of a series of scenes that occur before the main events of the novel. The description is one of my most recent pieces, which is why it differs in style from the rest of the book.
Thornton_Chase · 1.6K Views

Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa

Cô nàng Phong Tiểu Tiểu - một cô gái bình thường như bao cô gái khác - bỗng vào ngày sinh nhật lần thứ 20 của mình lại nhận được một tin sét đánh: Cô là Nữ Oa! Đây là trò đùa gì vậy? Ấy vậy mà đó lại là sự thật không thể thật hơn. Vị sư phụ có thân phận đặc biệt của cô đã đích thân nói với cô như vậy, thậm chí còn đánh thức năng lực và khiến cô "hiện nguyên hình". Ngoài ra, trong lúc hai thầy trò đi dạo còn bất ngờ “nhặt” được thêm một Nhị Lang Thần đang lâm vào tình thế nước sôi lửa bỏng, bị bọn du côn vây đánh và cướp sạch tiền của. Sự xuất hiện của Nhị Lang Thần Dương Nghiên đã kéo theo một loạt những chuyện dở khóc dở cười. Dương Nghiên được hai thầy trò Phong Tiểu Tiểu cứu và anh ta kiên quyết bám trụ lại nhà cô. Sau đó, anh ta còn lẽo đẽo theo Phong Tiểu Tiểu đến trường học và vô tình gây nên một trận phong ba. Phong Tiểu Tiểu đã dần dần chấp nhận thân phận Nữ Oa của mình và bắt đầu đi lên con đường không cách nào quay lại - tìm kiếm pháp thân và tàn hồn của chúng thần tiên, gây dựng lại thiên đình. Cũng từ đây, các vị "thần tiên" lần lượt kéo đến nơi cỗ ở và đem đến bao rắc rối. Tổ hợp các vị thần sẽ chung sống như thế nào và sẽ làm gì khi mà trong tay ai ai cũng có quyền năng?
Lăng Vũ Thủy Tụ · 261.4K Views

Nhà hàng dị giới của ông bố bỉm sữa

Thẩm Mạch Cách đang ngồi trên du thuyền hào nhoáng của mình đi câu cua hoàng đế. Bỗng một cơn sóng ập đến kéo gã ngã nhào xuống biển. Đến khi tỉnh lại, gã phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng đậm nét châu Âu, còn trong tay gã chính là bàn tay bé xinh của một cô nhóc loli chừng bốn năm tuổi. Thẩm Mạch Cách phát hiện ra mình đã xuyên không rồi. Gã xuyên vào thân thể của một gã kỵ sĩ nghèo túng McGonagall Alex. Nơi gã xuyên đến là một đại lục kỳ lạ có rất nhiều chủng tộc như rồng, ma quỷ, người thú, tiên, người lùn, nhân loại… cùng nhau chung sống. Một tên công tử như gã bỗng bị vất đến một thế giới dị giới xa lạ, đột nhiên trở thành một người cha của cô bé loli xinh đẹp. Trong lúc gã còn đang mơ màng thì lại có một giọng nói trung tính vang lên trong đầu gã: “Hệ thống nuôi dạy thần bếp khởi động!” McGonagall sợ đến hồn vía lên mây. Cái quái quỷ gì vậy? Hệ thống nuôi dạy thần bếp? Tại sao thứ này lại chạy vào đầu mình chứ? Chẳng lẽ nó có liên quan đến việc xuyên không này? Gã đã gặp phải chuyện gì vậy? Gã sẽ làm như thế nào để giải quyết mớ bòng bong của hiện tại.
Khinh Nữ Giang Hồ · 734K Views

Senseless [Golden Gemini]

We became what the eyes see us as. Not us. Not real. *** "Try this." Yuki lifted his gaze to see a fish ball skewered on a stick, held close to his mouth. The hand offering it belonged to none other than the striking stranger standing beside him. He wore a blue and white uniform, a black bag slung over one shoulder. Yuki’s eyes landed on the stranger’s face again. Even now, he still wasn’t used to seeing someone like him—a face that seemed completely out of place in their small, ordinary town. There was no doubt he was an outsider. "Yuki." Yuki was startled when the stranger moved the skewer even closer to his lips. He could smell the warm, spicy sauce, and without thinking, he quickly flicked his tongue over it. His brows furrowed in surprise—it was unexpectedly delicious. Instead of reprimanding the stranger, he found himself praising him. "Mm, this is good!" He opened his mouth to take a bite of the fish ball—only for it to vanish into thin air. "Huh?" Confused, he looked up, but the stranger was already busy selecting more street food. Yuki’s cheeks suddenly burned, and with clenched fists, he moved closer to him. "What’s your problem?" Even the elderly vendor glanced at them, observing how the stranger completely ignored Yuki. His face flushed with frustration, as if ready to pick a fight. The vendor quickly intervened. "Alright, alright, no fighting! Son, just choose what you want." He nudged Yuki toward the food stall. "No, thank you." Yuki muttered before walking away from the kiosk. The old vendor watched him leave, staring in silence until he disappeared from sight. "One more order of that, please. And make it to-go." The stranger finally spoke. "Ah, sure, son." When the vendor handed him the food, the young man left without another word. Hands in his pockets, he walked in the same direction Yuki had gone, the plastic bag of fish balls dangling from his fingers. The vendor sighed and sat down, shaking his head. "Kids these days." ©2025
GoldenGemini · 1.5K Views

Tam Thốn Nhân Gian

Vương Bảo Nhạc – một thiếu niên xuất thân từ một gia đình trung lưu nhưng nuôi chí lớn trở thành Tổng thống Liên bang và vào học tại Học viện Phiêu Miễu. Nhờ chí khí, sự thông minh, chăm chỉ và liều lĩnh của mình cùng với việc nghiên cứu rất kĩ tự truyện quan lớn, Vương Bảo Nhạc từng bước leo lên những vị trí quan trọng và khẳng định được vị thế của mình mình trong bộ máy Liên bang. Giữa toan tính, âm mưu và bí mật của các thế lực khắp Liên bang cùng những bí ẩn của về cổ kiếm đồng xanh và vũ trụ trong kỷ Linh Nguyên, Vương Bảo Nhạc từng bước giác ngộ và âm thầm rèn luyện những duyên cơ của riêng mình. Có thể nói, Vương Bảo Nhạc tay không xây dựng cơ đồ, mặc sức mạnh và những âm mưu thâm hiểm, phức tạp, tranh đoạt của các thế lực lớn nhỏ trong khắp Liên bang. Trong quá trình đó, thông qua lời thách đố về một loại khí công chưa được xác thực do chị đẹp của thế giới mộng tưởng trong mặt nạ nói khoác, Vương Bảo Nhạc luyện được Minh Hỏa và vô tình trở thành minh tử của một môn phái bí ẩn đã biến mất từ lâu. Minh Hỏa này lại có liên quan mật thiết với hang thần binh của Sao Hỏa, nơi mà Vương Bảo Nhạc đang làm Thành chủ. Những bí mật về sự liên quan thần bí này sẽ được tìm ra thế nào và liệu Vương Bảo Nhạc có gặp nguy hiểm khi có liên quan tới môn phái bí ẩn kia? Mời độc giả cùng tìm câu trả lời trong những chương tiếp theo của Tam thốn nhân gian.
Er Gen · 287.4K Views
Related Topics
More