Thiên Mệnh Quy Hoàn
Thiên địa sơ khai, linh khí tràn trề, vạn vật sinh sôi nảy nở. Giữa biển cả mênh mông, nơi trời xanh giao hòa cùng sóng nước, một vỏ trứng cổ xưa khẽ chấn động, những đường vân thần bí phát ra hào quang mờ ảo.
Tách!
Một vết nứt lan tràn như long xà du tẩu, tiếng rạn vỡ vang lên tựa như âm luật của đại đạo. Từ trong lớp vỏ tàn phá, một sinh linh chậm rãi xuất thế.
Đôi mắt đen láy thâm thúy như vực sâu vô tận, phản chiếu thiên địa huyền cơ. Trên lưng, hoa văn cổ xưa quấn quanh, mỗi đường nét ẩn chứa quy tắc của tạo hóa, như khắc ghi vạn cổ chi biến.
Vừa mở mắt, nó liền cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ từ phương đông xa xôi. Không phải gió biển, không phải sóng vỗ, mà là một đạo kêu gọi thâm trầm, vượt qua hồng hoang tang thương, xuyên thẳng vào tâm khảm.
Là thiên ý hay là số mệnh?
Không chút do dự, rùa nhỏ xoay mình, hướng về phía đông mà tiến bước. Không cần biết phía trước là phúc trạch hay kiếp nạn, không cần biết con đường này sẽ dẫn đến đâu—chỉ biết rằng, thiên địa đã an bài, nhân quả đã kết, nó... nhất định phải đi!